Nếu điều gì đó khiến bạn buồn, vậy thì càng phải giữ khoảng cách càng xa càng tốt….

Chỉ có cách thức đó, cả tôi hay những người khác đều sẽ không cảm thấy buồn rầu.

Nếu chuyện này cứ tiếp tục diễn ra, mình ước mình sẽ không bao giờ khởi đầu cuộc gặp mặt ấy từ giây phút đầu tiên….

──────────────────────

“Hôm nay vào lúc 8 giờ đúng, gặp nhau tại trước cửa nhà ga! Nhớ đem theo 5000 yên đi cùng nha!”

Khi mà tôi tỉnh dậy vào lúc 7 giờ sáng, Tôi nhận được một tin nhắn từ Rino nhắn vào trong nhóm chat.

Tôi quyết định ăn sáng và rời khỏi nhà để đi đến nhà ga.

Khi mà tôi đi đến nơi, Rino và Sayo đã đang chờ sẵn ở đó.

Quá hiển nhiên, ba người còn lại vẫn chưa đến nơi.

“Chào buổi sáng! Rino, Sayo.”

Tôi đi tới chỗ hỏi với cái vẫy tay ra hiệu của mình.

“Ồ, cậu ta đến rồi kìa. Chào buổi sáng, Hinata.”

Rino vẫy chào lại.

“Chào buổi sáng, Hinata.”

Sayo đáp lại lời chào của tôi với một nụ cười thoải mái như thường lệ.

“Dù sao thì,tại sao chúng ta lại gặp nhau trước cửa nhà ga thế? Và chúng ta đi đến đâu vào lúc sáng sớm như thế này?” Tôi hỏi Rino những điều mà tôi đang suy nghĩ trong đầu.

“Tớ sẽ nói cho cậu khi nào mọi người tập hợp đầy đủ.”

Rõ ràng Rino sẽ không kể cho tôi chỉ khi mà tất cả mọi người đều tập hợp tại đây.

Sau khi chờ đợi thêm một lúc lâu nữa, cả ba người còn lại cũng đến nơi.

“Xin lỗi vì để mọi người chờ ~” Karin nói như vậy, hôm nay lại tiếp tục ăn mặc mấy bộ đồ hợp mốt nữa rồi….

“Chào buổi sáng, Hinata.”

Kokoa đến chỗ tôi trước những người khác.

“C-chào buổi sáng, Kokoa.”

Trong một khoảng khắc, tôi bị cuốn hút bởi quần áo của Kokoa.

Bộ quần áo của cô ấy… Nó chính là trang phục mà cô ấy đã mua khi chúng tôi đi mua sắm cùng với Karin…

Cô ấy trông dễ thương quá…

“Này Rino, chúng ta sẽ đi đâu vào lúc sáng sớm như thế này? Mình buồn ngủ lắm ấy.” Kensuke nói với Rino và ngáp cực kỳ to.

“Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ đi du lịch nguyên ngày để ghi dấu kỷ niệm cuối cùng của kỳ nghỉ hè này!”

Khi mà Rino nói như vậy, tất cả mọi người đều vỗ tay.

“Vậy nên, đi lên tàu thôi!”

Rino đi thẳng tiến về quầy ghé.

Và chúng tôi đi theo Rino luôn.

***

“Chúng ta đến nơi rồi!” Rino giơ hai tay lên cao và hét lên.

“Nhìn kìa! Cậu có thể nhìn thấy biển đó.”

Karin chỉ tay xa hơn một chút về phía biển.

“Cậu nói đúng!”

Kokoa cũng phấn khích như những người khác ở đây.

“Vậy thì, hãy làm trước hoạt động ngắm cảnh nha.”

Vì đã đi đến chơi ở một nơi nằm ngoài địa phận tỉnh của chúng tôi, nên chúng tôi quyết định trước hết là đi ngắm cảnh trong khoảng thời gian ở lại đây.

Chúng tôi đi đến địa điểm du lịch nổi tiếng, ăn những món ăn nổi tiếng ở trong khu vực, và để bản thân tận hưởng những điều tuyệt vời nhất.

“Thôi nào, nói Cheese đi!” Rino, người đang giữ một chiếc máy ảnh, nói như vậy, và bấm máy nút chụp hình.

“Hinata, chuyến đi này vui thật đấy.” Kokoa đột nhiên nói như vậy với tôi.

“Ừ.”

‘Này, Hinata… Cậu có nghĩ, phép màu có tồn tại trên đời này không?”

“Phép màu?”

Câu hỏi bất ngờ này không khỏi khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên.

“Ừm. Phép màu… Tớ nghĩ nó có tồn tại đó. Bởi vì nó thực sự đang diễn ra ngay lúc này rồi đấy.”

“Ý cậu là sao…?”

“Xin lỗi. Mình hỏi cậu một câu hỏi kỳ quái cá nhỉ… Xin hãy quên đi câu hỏi mà mình vừa mới hỏi cậu.”

“Okay….”

Chuyện đó là sao nhỉ?

Tôi đã bị bỏ rơi với một cảm giác quá đỗi mơ hồ….

──────────────────────

Ngày đếm ngược kỳ nghỉ hè của chúng tôi chính thức kết thúc.