Vào một đêm nọ, khi mùa hè đang dần qua đi.
Khi mà chúng tôi vẫn còn ngây thơ tin rằng những điều hạnh phúc vẫn sẽ mãi trường tồn cho dù có chuyện gì xảy ra đi chẳng nữa.
Thì một sự cố bất ngờ xảy đến…
[Cậu sẽ rời khỏi nơi đây sao??]
[Ừm…Sẽ là một nơi xa lắm luôn..]
[Nhưng, chúng ta vẫn có thể chơi cùng nhau mà, đúng không…..]
[M…Mình cũng không biết nữa…]
Nằm khuất dạng sau các dãy núi, tồn tại một ngôi đền cũ kỹ tưởng chừng không một bóng người lui đến, nơi đó giờ đã trở thành căn cứ bí mật của hai đứa trẻ hồn nhiên…
Mặc dù vẫn ở trong cái “ngôi nhà” quen thuộc ấy, nhưng giờ đây hai đứa trẻ chỉ biết nhìn nhau trong sự bối rối, chúng chỉ biết lắc đầu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống.
Cả hai vẫn còn quá nhỏ để có thể hiểu điều đó nghĩa là gì. Nhưng có một điều mà chúng biết rõ, thứ chờ đợi chúng phía trước là lời từ biệt đau lòng.
Tâm trí của chúng lúc ấy giờ đã trở nên rối bời, những cảm xúc không thể diễn tả thành lời thì đang chạy dọc khắp cơ thể khiến cho chúng chỉ có thể im lặng ngồi nhìn nhau.
Nhưng dường như có cùng một cảm xúc đang cháy rực trong lòng ngực của cả hai.
“Dù sao đi chăng nữa, cậu ấy vẫn là một người bạn vô cùng quý giá đối với mình”
Tại một ngôi làng nhỏ, do số lượng người dân ít ỏi nên theo đó trẻ con trong làng cũng chẳng được là bao. Cậu và em gái cậu đã may mắn có được một người bạn và cùng cô bé ấy chơi đùa mỗi ngày, ngay chính bản thân có bé đó cũng tin tưởng vào việc họ sẽ có thể mãi mãi bên nhau như thế này, dù cho có là mười hay hai mươi năm nữa thì điều đó cũng vẫn không thay đổi.
Cũng bởi lẽ đó mà cậu cố gắng chống lại cái thực tại tàn nhẫn này.. Nhưng nó cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi, nó sẽ chẳng thể thay đổi được bất cứ việc gì cả.
Cậu nhóc liền đưa ngón út của mình về phía cô bé và rồi hai ngón út đã ngoắc lại vào nhau. Cô bé lộ rõ vẻ mặt bối rối.
Nhưng rồi cô bé vẫn làm theo cậu bé ấy.
[Haruki…Chúng mình… sẽ mãi mãi…. là bạn bè nhé]
[Ư-ưm! Hai đứa mình…. dù có bị chia cắt đi chăng nữa… thì vẫn sẽ mãi là bạn bè của nhau]
Đó là một lời hứa nho nhỏ của hai đứa trẻ.
Hai ngón út nhỏ bé ấy ngoắt lại vào nhau, lời hứa của hai cô cậu thiếu niên ấy đã được làm chứng bởi những đóa hoa thục quỳ đang nở rộ trên bức tường cạnh bên, chai ramune đã bị uống cạn từ lúc nào không hay cùng với đó là tiếng ve sầu đang ngân vang những khúc đượm buồn cho cảnh chia li.
Đối mặt với lời li biệt đột ngột ấy, hai đứa trẻ vẫn ôm tia hi vọng về một ngày có thể tái ngộ lại với nhau và rồi hai đứa trẻ nở một nụ cười ngượng.
[Mình đi nha]
[Ừm. Chúc cậu thượng lộ bình an.]
Cho tới cùng, lời tạm biệt vẫn chưa từng được hai đứa trẻ cất lên.
Và đó chính là câu chuyện của bảy năm về trước.