Cái cách cô ấy mỉm cười với tôi đáng yêu như thể một đoá hoa đang nở rộ vậy.
Cô ấy có một thân hình mảnh mai và xinh đẹp, có thể nói cụm từ trưởng thành và “Yamato Nadeshiko” rất hợp để diễn tả về cô ấy.(Eng note: “Yamato Nadeshiko” là một thuật ngữ trong tiếng Nhật
với ý nghĩa là hiện thân của một người phụ nữ Nhật Bản hoàn hảo)
[Vậy là mình sẽ được cậu chăm sóc nhỉ, Kirishima-kun]
Cô ngồi phịch xuống đệm, khuỵu gối xuống, rồi sau đó rướn người về phía trước. Nó làm tôi không ngừng liên tưởng về Haruki mà tôi biết.
[Được rồi, hãy lại cùng chơi với nhau sau một thời gian dài nào. À mà nếu cậu thua, cậu sẽ phải làm theo một yêu cầu của tớ đấy nhé.]
[Nó là một lời hứa, đúng chứ?]
[Ừ, là vậy đấy. Ehe]
Hai ngón út của chúng tôi đan vào nhau.
Bây giờ chúng tôi sẽ lại chia sẻ với nhau từng lời hứa nho nhỏ, và từng bí mật khác nữa.
Cả hai chúng tôi chợt bật cười sảng khoái.
‘Lại một kỉ niệm nữa được tạo ra giữa đôi ta, giống hệt cái lần đó…Nhỉ?’
Hayato Kirishima: Sinh ra ở một vùng nông thôn tên là Tsukinose đã được chuyển đến một ngôi trường trong thành phố học. Khi còn ở quê nhà , cậu luôn là người chuẩn bị những bữa cơm cho em gái của cậu, bởi lẽ đó mà chuyện cậu cực kỳ giỏi trong khoảng nấu ăn là một điều hiển nhiên.
Haruki Nikaido: Là người bạn thân nhất của Hayato cũng sống ở Tsukinose vào 7 năm về trước. Cô ấy là Hoa Takamine trong lớp. Nhưng trước mặt Hayato, cô ấy lại tự gọi mình là “Boku”.
(“Hoa Takamine” kiểu có ý nghĩa tượng tự như một người nổi trội, hoàn hảo. Còn về cách gọi “Boku” thường dùng cho con trai, những người trẻ thì hay dùng cách xưng hô này, còn những người tầm trung niên thì ít sử dụng.)
[Hayato, cậu là con trai… phải không?]
[Hể? Cái gì mà đột ngột thế?]
[Cũng đã lâu lắm rồi, nhưng chúng ta…]
[Cái đó! Nhưng! Hayato là Hayato, tớ là tớ…]
[Tớ tự hỏi đến bao giờ chúng ta mới có thể nghỉ ngơi đây]
Tim Hayato giờ đây đang mỏi rã rời, bởi chiều cao, cơ thể, hay là cả kích thước của lòng bàn tay đều đã khác trước. Có quá nhiều thứ đã thay đổi và không còn giống trong quá khứ nữa, nó khiến Hayato thường xuyên phải bối rối.
[Nhưng, như cậu thấy đấy… Hai ta vẫn đều là chính mình, phải không nào?]
[Chúng ta vẫn là chính mình, hả…]