Tôi có một linh cảm xấu.
Khi nhìn thấy tờ thông báo được treo trên tấm bảng trước của lớp, bỗng Sable chảy mồ hôi nhễ nhại khắp người.
***
Điểm danh
Học sinh năm ba, lớp Nezumi, Sablee.
Đến phòng hiệu trưởng sau giờ học
***
Đó là vào mùa xuân năm thứ ba, chỉ một năm trước khi tôi có thể tốt nghiệp.
Đấy không phải là một lý do để cậu có thể cảm thấy vinh dự khi được hiệu trưởng triệu tập vào lúc này đâu.
Một vòng tròn các sinh viên đang hình thanh xung quanh bảng thông báo và Sable.
Họ nhìn anh ta từ xa và thì thầm với nhau.
“Người nào là Sable thế? Năm ba có người như vậy thật sao?”
Cậu biết đấy, anh chàng mờ ám luôn lủi thủi ở cuối lớp. Mặt anh ta thì vô cảm đến nỗi trông như người chết vậy.
“Vậy, anh ta đã làm cái gì để bị hiệu trưởng triệu tập thế?”
“Anh ta luôn xếp cuối bảng đúng không? Chẳng phải điều đó nghĩa là anh ta sẽ bị đuổi học sao?”
Họ cứ nói những điều họ muốn.
Nhưng cũng không thể phủ nhận Sable không hề được nhiều người biết đến, còn điểm của anh thì kém nhất trường.
Không thể phụ nhận rằng mặt của anh trông như người chết. Và ngay cả trong một tình huống như này, biểu cảm của Sable vẫn trông như người thiếu ngủ và không có chút sức sống nào.
“Hiệu trưởng đáng sợ thật nhỉ? Nghe nói cô ấy là con cháu của một phù thuỷ nổi tiếng.”
“Tớ còn nghe nói cô ấy từng thu thập rất nhiều con quái vật. Sau đó nhốt chúng vào một hầm ngục tối rồi hút máu chúng.”
“Thật đúng là một con quái vật? Cậu biết đấy, trong trường ta luôn có những người kiểu vậy mà, đúng không? Họ chính là sự pha trộn giữa con người với thú vật, trông chẳng khác gì một con quái vật cả.”
Những lời thì thầm vẫn tiếp tục.
Và rồi cô ta săn lùng trái tim của Sable một cách tàn nhẫn.
Hiệu trưởng là một người vô cùng bận rộn.
Cô hiếm khi xuất hiện trước mặt học sinh của mình, và thậm chí số lượng người từng được nói chuyện với cô ấy còn ít hơn nữa.
Sable cũng chưa từng được gặp mặt hiệu trưởng. Người ta nói rằng cô ấy chỉ có duy nhất một bài phát biểu vô cùng ngắn gọn trước các sinh viên vào lúc mà họ nhập học vào trường, nhưng mà thời gian nhập học Sable hoàn toàn không trùng với thời gian của các học sinh quanh anh ấy.
***
Khi tôi tỉnh dậy, trước mặt tôi là một người phụ nữ ở bàn tuyển sinh, rồi vào ngày hôm sau cô ấy đã giới thiệu tôi với những học sinh khác, nói rằng tôi là một học sinh chuyển trường. Nhưng cũng bởi vì nhập học muộn hơn những người khác một tuần.
Tôi không hề biết được rằng hiệu trưởng lại là một người có tiếng xấu lớn đến như vậy.
Tôi tự hỏi rằng liệu nếu tôi không nghe thấy chúng
Sable lắng nghe những lời bàn tán xung quanh mình.
“Có thật là hiệu trưởng đã đầu độc cựu vương của phe chống phù thuỷ không vậy?”
“Người ta bàn tán vậy trong lớp đúng không? Vào mấy năm trước, ta đã chiến đấu hết mình vì quốc gia. Vào năm mười sáu tuổi!”
Nhưng chỉ có sự tổn thương càng ngày càng lớn.
Sable cười khúc khích.
Anh mím môi và xoay gót chân, đám đông vây quanh Sable và tấm bảng thông báo càng ngày càng nhiều hơn.
“Mình có một linh cảm xấu về chuyện này…..”
Nhưng mà…
Một khi đã bị triệu tập, mình không thể từ chối được
Sable đi dọc theo hành lang dài dẫn đến phòng hiệu trưởng.
Học viện Phép thuật Hoàng gia nằm tại vương quốc Wenias, nó chỉ vừa mới thành lập được năm năm.
Một ngôi trường chỉ mới năm năm tuổi, vẫn chưa hề có một học sinh nào tốt nghiệp. Nếu cậu bị đuổi học, cậu sẽ là người đầu tiên trong lịch sử của ngôi trường bị đuổi vì kết quả học tập quá kém.
Và dĩ nhiên, nếu bị đuổi khỏi ngôi trường này cũng đồng nghĩa là cậu sẽ không thể trở thành một pháp sư.
Không chỉ có vậy, cậu sẽ còn bị phong ấn lại toàn bộ kiến thức về phép thuật đã học được tại ngôi trường này.
Điều đó đã được giải thích bởi một giáo viên vào lúc cậu nhập học vào trường, và cậu không còn câu hỏi nào còn thắc mắc nữa
Đối với Sable, một người tỉnh dậy tại ngôi trường này với gần như không chút ký ức nào, đó thực sự là một nỗi kinh hoàng.
Nếu ký ức về nơi này bị phong ấn, Sable sẽ thật sự không còn chút ký ức nào nữa.
“Mình cần phải làm một cái gì đó để tránh bị trục xuất khỏi học viện này.”
“Mình cần phải làm gì đó, có thể là khóc chăng, nhưng mà cơ mặt của mình đã chết rồi cơ mà.”
Anh cố soi mình trong tấm gương ở ngoài hành lang và cố làm vẻ mặt buồn bã, nhưng việc này đã thành công trong việc khiến anh còn giống một cái xác chết hơn nữa.
Các cơ mặt của anh đã ba năm chưa từng được cử động, nên giờ đây không thể làm được nữa.
“Không phải là tôi không có cảm xúc, chỉ là…”
“Tôi không thoải mái với những cảm xúc mạnh mẽ. Những cảm xúc tác động lên tôi nhiều đến mức nó bị kìm nén lại rồi chẳng thể hiện được gì.
Sau khi đi qua một hành lang tối màu, tôi đã đến được một cánh cửa phẳng lì được làm bằng gỗ đen. Đây chính là phòng của hiệu trưởng.
Cánh cửa không hề có bất kỳ một hoạ tiết nào, nó gần giống như một bức tường và không hề có một cái tay cầm nào để có thể mở được từ bên ngoài.
Một cảm giác bị đe doạ hiện hữu trong tôi, cánh cửa cứ như thể là một bức tường đẩy lùi bất cứ ai muốn bước vào vậy.
Hoặc là do tôi bị choáng ngợp trước vẻ hùng vĩ của nó…
“Tại sao, cái cửa này không có tay nắm à? Nghe nói là phòng hiệu trưởng ở ngay đây, chẳng lẽ mình lại bị lừa sao? Lại bị lừa lần nữa rồi à?”
Tôi cố gắng thử, nhưng sự hiện diện của vị khách trước mặt đã ngăn tôi làm vậy.
Một cô gái, có lẽ là bằng hoặc nhỏ tuổi hơn tôi đang đi lại trước cửa phòng hiệu trưởng, lẩm bẩm gì đó một mình và vùng nắm đấm, cố gắng dùng hết sức để có thể gọi được người đang ở phía trong đi ra.
“Này, này ra đây đi Albus, hôm nay có trốn cũng không ích gì đâu!”
Albus là tên của Hiệu trưởng.
Điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là cô gái này không phải là học sinh của trường này.
“Ta biết cô ở trong đó! Không nghe ta nói à? chẳng phải ta đang hành sử như một con ngốc rồi không? Ta không thích thế!... Kinh khủng khiếp… Nếu đã muốn như vậy, ngươi tốt nhất nên ra đây với ta…”
“Xin lỗi?”
Khi tôi gọi, cô ấy đột nhiên ngừng di chuyển.
Cô có một mái tóc dài màu mật ong, nó dài đến gót chân. Cảm giác như nó sẽ ngay lập tức tan chảy khi chạm vào, và có thể sẽ có vị ngọt nếu tôi được nếm thử.
Tóc cô được tết bằng một sợi dây trang trí màu tím sáng, được giữ cố định bằng một chiếc kính hình cầu vô cùng nổi bật.
Trên một quả cầu thuỷ tinh trong suốt với không một vết trầy xước gì là một bông hoa đỏ tươi đang hé nở.
Một món đồ trang trí thuỷ tinh hình cầu cực kỳ khó làm, ngay cả với một thợ thủ công lành nghề.
Không chỉ có vậy, bẫy trên bông hoa còn là một kỹ thuật vô cùng tiên tiến, nhưng vì Sable đã mất trí nhớ nên không hề biết về điều đó.
Chưa hết, không chỉ có đồ trang trí trên tóc, mà cả những món đồ trên áo cũng đều là những quả cầu thuỷ tinh lấp lánh. Những dải ruy băng mà cô đeo nó không phải là quyến rũ mà là hoàn toàn phù hợp với trang phục của một cô gái như cô.
Đôi má phúng phính ửng hồng, đôi mắt tròn xoe như mèo với một màu sắc bí ẩn mà không thể diễn tả bằng bất cứ từ ngữ nào.
Cây gậy trong tay cô to đến mức mất cân đối, và cũng được khảm một quả cầu đen to bằng cái nắm tay trên nó.
“Có chuyện gì xảy ra với cậu nào, muốn gì ở ta à, cậu trai trẻ thông minh?”
Đó là một câu hỏi khó trả lời khi mà sự thăng tiến của một người đang gặp nguy hiểm.
Hiệu trưởng đang không ở đây vì một lí do nào đó.
Khuôn mặt của cái gái kia càng trở nên dữ tợn hơn, trong khi Sable vẫn im lặng.
“Chuyện gì đây? Một cậu bé sẽ không còn thú vị khi cứ im lặng mãi vậy. “Một cô gái xinh đẹp như thế này đã khen ngợi cậu từ đầu đến giờ- sao cậu lại không giới thiệu chút về bản thân nhỉ?”
“Ồ sao không hỏi lại cô trước nhỉ…”
Cô gái liếc nhìn Sable một cách đăm chiêu, người đã vô tình nói ra một câu không có vẻ gì là cố ý xúc phạm.
“Điều quan trọng nhất cậu cần nhớ là không được quá khiêm tốn. Khiêm tốn là một tội ác gây lãng phí thời gian. Tôi thừa khả năng để có thể đánh giá cao bản thân mình mà ko cần những lời khen kiểu như “ Không, bạn không vậy đâu, bạn thật dễ thương” từ những người khác. Và như cậu thấy đấy, tôi đang rất bận. Đi đi.”
Cô vẫy tay xua anh ta đi, nhưng Sable cũng có việc cần làm ở sau cánh cửa này.
Cô gái có vẻ không vui đột nhiên lại trở nên hứng thú khi thấy Sable lặng lẽ chỉ vào cái cửa.
“Cậu có việc gì khác không- ngoài cái cảnh cửa này?”
“Vâng, hiệu trưởng cho gọi tôi.”
Đáp lại câu hỏi của cô gái, anh dùng kính ngữ một cách thận trọng.
Đối phương chỉ là một cô gái cùng tuổi hoặc có thể là còn trẻ hơn, nhưng anh ấy như thể bị cuốn hút bởi cô ấy vậy.
“Không phải cậu?”
“Tôi không.”
“Xuất sắc, ta công nhận!”
Cô bé vỗ tay thích thú và chạy đến chỗ Sable, bám chặt vào lưng anh. Anh thì cao mà cô gái này lại rất thấp.
Khi đứng thẳng, đầu của cô gái chỉ cao đến ngực của Sable, nhưng cách mà cô đẩy anh đi, và nói với anh “Mời vào,” nó đối nghịch hoàn toàn với chiều cao của cô.
Bất chấp sự phản kháng của mình, cơ thể của Sable vẫn bị đẩy tiến dần đến cửa phòng hiệu trưởng.
“Cậu có việc cần làm trong phòng này đúng chứ? Cậu muốn vào phải không? Tôi rất hoan nghênh, chúc mừng, khuyến khích cậu. Nào, mở cánh cửa ngoan cố này ra cho ta đi.”
Chúa ơi, tôi phải làm gì đây?
Tôi không nên mở cái cánh cửa này.
Khi anh cúi xuống, cô nheo đôi mắt tròn xoe nhìn Sable.
"Này nhóc, ta không phải kiểu người kiên nhẫn đâu đấy. Nên hãy ngoan ngoãn làm theo kha ta còn giữ được sự bình tĩnh đi.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không làm theo?"
"Một cú đánh với cây gậy này."
Cô gái nghiêm mặt trả lời. Trên tay cô là một cây gậy phép khổng lồ, nặng nề, dường như nó cũng hoạt động khá tốt khi dùng như một công cụ tra tấn.
"Trông đau đấy."
Sable trả lời một cách nghiêm túc.
"Đúng rồi, nó có thể khiến cậu phải đổ máu đấy."
"Tôi biết, nhưng cô thật sự sẽ đánh tôi?"
Nếu cô làm hết sức thì có khả năng là trán tôi sẽ vỡ ra mất.
"Nhưng vì hiệu trưởng không mở cửa cho cô, điều đó nghĩa là cô không được mời đúng không?"
".....Um"
"Nhưng nếu chẳng may để cô vào được bên trong, tôi sẽ gặp rắc rối lớn với hiệu trưởng. Điều đó còn đáng sợ hơn việc bị đánh bằng gậy."
Tôi có nguy cơ sẽ bị đuổi ngay lập tức.
Tôi muốn làm mọi thứ trong khả năng của mình để kiềm chế lại những hành động cơ thể gây hại đến danh tiếng của hiệu trưởng.
Nếu được lựa chọn phải đổ máu và bị trục xuất. Chắc chắn tôi sẽ chọn vế trước.
"Mm-mm-mm-mm…..! Phản biện rất tốt. Ta khá thích nó đấy. Được rồi ta sẽ tha cho cậu.
Cô gái nhặt cây gậy phép của mình lên và vung nó một vòng tròn rộng.
Quả cầu đen bỗng chốc biến thành một lưỡi kiếm sắc bén, nó ngoạm lấy cổ Sable trước khi anh kịp phản ứng.
Sable đã tắt thở.
Sự biến đổi của cây gậy phép và chuyển động của cô gái, mọi thứ đều thật đến nỗi khiến anh ngạc nhiên như một đứa trẻ được xem ảo thuật hơn là kinh hãi trước một thanh kiếm đang chĩa vào cổ mình.
Đôi mắt cô gái cong lên vì sung sướng.
"Cái này còn nguy hiểm hơn là bị đánh bằng gậy. Để bảo vệ mạng sống của mình, sao không quỳ xuống và cầu xin cánh cửa này mở ra đi. Hãy khóc lóc và cầu xin vì mạng sống của mình đi! Albus phải chào đón ta đến với cánh cửa này."
"Ah…"
Sable nhìn lên, đằng sau cô gái là một bóng đen với cây rìu trên tay.