Tôi bỏ lại đám côn đồ và về nhà, ngay khi mặc quần áo xong, tôi lại rời đi.
Tôi hướng tới nhà cô nàng tên Yuka kia.
Tên đầu sỏ chóng vánh trốn thoát mạnh hơn bọn côn đồ khác. Với cả, hắn bình tĩnh, cẩn trọng và tinh ranh. Bởi vì hắn là kiểu đầu sỏ như vậy, nên tôi gần như có thể đoán được những động thái của hắn.
Việc hắn bỏ chạy ngay lập tức có nghĩa là hắn đã quyết định bản thân không hề có cơ hội chiến thắng dù có trực tiếp nhúng tay vào cuộc chiến. Nhưng vốn dĩ hắn là du côn nên tôi không tin hắn sẽ cứ thế mà lui. Hắn vẫn sẽ tìm cách để nghiền nát tôi.
Vậy giờ hắn định nghiền nát tôi kiểu gì đây?
Đáp án rất đơn giản. Hắn sẽ xây dựng lại lực lượng và khai thác điểm yếu của tôi. Chẳng hạn như bắt giữ những người liên quan tới tôi.
Làm sao tôi lại dính líu vào bọn trẻ trâu đó à? Nếu phải tìm ra nguyên nhân thì đó là Asahina và Yuka.
Tôi làm vậy là vì Asahina và Yuka. Nếu đúng như vậy thì Yuka và Asahina sẽ có giá trị làm con tin. Nếu vậy, để chúng bắt được Yuka và Asahina thì tôi có thể bị tiêu diệt. Và người dễ bị bắt làm con tin nhất là Yuka, vốn đã là món đồ chơi của bọn chúng.
Tên đầu sỏ rất thông minh. Hắn sẽ quyết tâm bắt được cô ta càng sớm càng tốt. Nói cách khác, bọn chúng sẽ hành động trong hôm nay.
Vì thế tôi quyết định ở lại gần nhà cô nàng Yuka này.
“Nhưng năng lực của mình gian lận quá mà…”
Khi tới nhà Yuka, tôi nhìn quanh lẩm bẩm.
Những ngôi nhà san sát quanh con phố yên tĩnh. Tôi có thể nắm bắt được phần nào những gì đang xảy ra bên trong những ngôi nhà này chỉ bằng cách đứng đây. Tôi biết những thứ đang xảy ra phía sau chướng ngại vật được gọi là bức tường kia.
Mặt khác, tôi có thể hoàn toàn ẩn thân mà vẫn nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh mình.
Có thể lấy được thông tin trong khi hoàn toàn không hiện diện, tiệm cận với gian lận luôn. Nhưng nó vẫn khiêm tốn. Một năng lực vô cùng khiêm tốn.
Nếu được lựa chọn, tôi muốn có khả năng tạo ra lửa từ tay mình, tạo ra tia sét, bắn nước như đạn hay là bay trong không trung như gió. Những khả năng hào nhoáng như vậy ngầu hơn nhiều.
So sánh với khả năng của tôi thì khá là khiêm tốn.
Tôi có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể. Vậy thôi. Tất cả đấy. Hơn nữa, khả năng của tôi hoàn toàn có thể tái hiện lại bằng khoa học. Ví dụ như sóng vô tuyến, cảm biến nhiệt và X-quang. Bằng cách sử dụng những thứ như vậy, ngay cả một người bình thường cũng có thể sử dụng sức mạnh tương tự như khả năng của tôi.
Khả năng của tôi đơn giản tới mức khoa học cũng có thể thay thế nó. Nó cũng không cải thiện khả năng thể chất của tôi chút nào.
Tuy nhiên, nếu muốn tái tạo khả năng của tôi bằng sức mạnh khoa học, con người phải sử dụng máy móc. Và muốn tăng độ chính xác thì phải chuẩn bị những thiết bị phù hợp.
X-quang, CT, MRI; muốn chúng càng chính xác thì càng cần kết hợp thêm nhiều thiết bị hơn.
Nhưng tôi có thể tiếp nhận chúng với độ chính xác vô cùng cao chỉ với một cái chớp mắt.
Một khả năng khiêm tốn, nhưng theo tôi, nó còn nguy hiểm hơn cả bắn lửa từ tay.
Tôi núp sau hàng rào nhà cô nàng tên Yuka, kiểm tra bên trong ngôi nhà.
Cái con nhỏ Yuka này vẫn còn đang ở trong phòng. Tôi không thấy Asahina đâu. Cô ta về nhà rồi à? Hay cô ta vẫn ở trong đó nhưng nằm ngoài tầm định vị của tôi?
Khả năng thấu thị của tôi vẫn còn một số khía cạnh mơ hồ. Phạm vị hiệu quả thay đổi theo từng ngày. Nó ổn định trong cự ly gần, nhưng số lượng chướng ngại vật tôi có thể nhìn xuyên qua thay đổi theo từng thời điểm. Có lẽ phạm vi hiệu quả thay đổi tùy thuộc vào tình trạng thể chất hay trạng thái tinh thần của tôi.
Tôi theo dõi cũng đã được hai giờ. Mặt trời đang lặn và khu vực này đã hoàn toàn tối đen.
“Hmm, shiritori, táo (ringo), khỉ đột (gorira), lạc đà (rakuda), đà điểu (dachou), phân (unko), hậu môn (koumon). Ối, lỡ nói chữ ‘n’ mất rồi.”
Quá nhiều thời gian rảnh, tôi tự ngồi chơi shiritori một mình.
“Lại nào. ờ, shiritori, sóc (risu), dưa hấu (suika), chim hoàng hiến (canaria), cần thủ (ankou), phân (unko), hậu môn (koumon). Ài, lại thêm ‘n’ nữa.”
Thật là, đã nói tới phân là tôi lại không kìm được mà nói hậu môn. Đó là yếu tố vượt qua cả thắng thua. Có thế lực nào đó buộc tôi phải nói thế.
“Hm?”
Và rồi Yuka, vừa đang co rúm trên giường, cử động.
Run rẩy bật điện thoại, Yuka thả chiếc chăn đang đắp xuống, bước xuống giường và cởi bộ đồ ngủ.
Tôi chắc chắn cô ta đang bị thằng đầu sỏ kia gọi tới.
Màn trình diễn khỏa thân của Yuka qua bức tường. Vì đã nhìn Yuka qua bức tường nên tôi không thể nhìn thấy được nội tạng của cô.
Yuka, với miếng băng ở mắt phải, cởi khuy áo pijama ra, rồi sau đó――
“Ooh…”
Chiếc pijama của cô rơi xuống sàn. Sau đó, bộ ngực vĩ đại của cô lộ ra. Bộ ngực lớn lấm tấm những vết bầm tím, điều này cũng kích thích máu bạo dâm trong người tôi.
Ngoài ra, khắp cơ thể cô ta cũng đầy thương tích, băng bó chi chít.
Một cô gái bị bầm dập, băng bó kín người làm tôi cũng có chút thương.
Cơ mà mấy gã tiền bối cũng tinh tế phết. Nhờ thế mà mới được tặng cho rận gỗ, mọt ẩm với dế lạc đà――Gee, mới nghĩ tới thôi đã thấy buồn nôn rồi.
“Dáng dấp nhỏ này ngon phết…”
Tôi trấn tĩnh lại và quan sát Yuka. Yuka cởi trần và chuẩn bị cởi nốt chiếc quần pijama.
Vòng eo săn chắc, thon gọn dù bộ ngực khá khủng. Hông cô ta cong và nhô ra khỏi eo. Cặp đùi cô ta cũng vô cùng đầy đặn và ngọt nước.
Mái tóc đen dài tới lưng cùng khuôn mặt trẻ con khá đáng yêu. Tuy nhiên thân hình của cô ta thì lại quá dâm dục. Tôi có thể hiểu tại sao đám senpai kia lại đe dọa cô ấy để lấy cô làm người thay thế cho Asahina.
Asahina thì dễ thương hơn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngực cô ta quá nhỏ. Không phải nhỏ vừa đâu. Ngực của Asahina phải sánh với cái thớt. Tới tầm tuổi này rồi mà vẫn là cái thớt như thế, vậy thì tương lai cũng khỏi hy vọng gì nhiều. Mặt khác, Yuka…
“Nhưng là hàng dùng rồi. Hàng dùng rồi à. Hmm, chả biết nữa.”
Nếu được làm tình thì tôi muốn làm với cái trinh cơ. Nhưng Yuka lại có thân hình gợi tình như thế. Dù có sử dụng cái cớ là hàng dùng rồi để hạ thấp thì cô ta vẫn qua hấp dẫn. Từ bỏ cô ta quá là uổng phí.
Vẫn còn loay hoay giải quyết vấn đề trong đầu thì Yuka vừa mặc lại quần áo xong đã rời khỏi phòng. Cứ thế mà tôi mất dấu Yuka.
Tôi chỉ có nhìn thấy bức tường đối diện trong căn phòng từ xa.
“Chờ đã! Không được! Đừng đi! Chờ đã Yuka!”
Tôi nghe thấy giọng của Asahina. Cô ta vẫn còn ở trong đó. Cô ta đợi ngoài hành lang suốt cả ngày mà không được vào trong phòng.
Sau một lúc ngừng lại, cửa trước của ngôi nhà mở ra, cô nàng Yuka bước ra ngoài. Như đang đuổi theo cô ta, Asahina cũng chạy phía sau.
“Cậu không được đi! Cậu biết chúng sẽ làm gì với cậu mà!? Cậu cần phải cắt đứt liên hệ với bọn chúng!”
Asahina nắm lấy cánh tay phải của cô nàng tên Yuka đang lặng lẽ bước đi, điên cuồng hét lên.
“Cắt đứt liên hệ?”
Yuka ngừng lại, thì thầm rồi hất tay Asahina.
“Nực cười. Thế làm sao để tôi cắt đứt với bọn chúng bây giờ?”
“Eh?”
Trước những lời lẩm bẩm của cô nàng Yuka này, mặt Asahina tái nhợt, nghiêng đầu.
“Nếu có thể trốn thoát thì tôi đã trốn đi lâu rồi. Vì tôi không thể nên tôi mới phải đi đấy.”
Yuka nhìn vào Asahina bằng cặp mắt không còn ánh sáng, nở một nụ cười méo xệch.
“Asahina-san thì tốt rồi nhỉ? Cậu có người bảo vệ còn gì?”
Yuka trừng mắt nhìn Asahina cùng nụ cười méo mó, tiến lại gần cô. Như thể bị Yuka áp lực, Asahina lui lại.
Người bảo vệ cô ta, ý là tôi hả?
Yuka bán Asahina đi. Và Asahina đáng lẽ phải bị bọn senpai kia cưỡng hiếp. Nhưng sau đó lại có tôi can thiệp và đập tơi tả bọn senpai đó. Đó là cách Yuka nhìn Asahina đang được bảo vệ.
Ừ thì, đúng là tôi đã bảo vệ Asahina thật, nhưng vào lúc đó tôi cũng đã sẵn lòng vứt bỏ cô ta đi rồi.
“Này, tại sao thế? Tại sao Asahina-san lại được bảo vệ? Tại sao tôi thì lại không? Tại sao vậy? Này, tại sao?”
Yuka đang áp lực và Asahina thì lùi lại.
Cô ta nói là tôi bảo vệ Asahina, nhưng Asahina cũng bị tôi hiếp dâm mà. Chính tôi đấy.
“Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu đựng những chuyện này? Những tên đàn ông lạ mặt liếm ngực tôi, kéo núm vú tôi, đút dương vật của bọn chúng vào từ trước ra sau, bắt tôi phải mặc những bộ trang phục xấu hổ đến chết, chụp ảnh và quay video tôi khắp nơi, đánh đập tôi nếu tôi không nói bản thân đang vui, và đang sướng! Tôi không thích thế chút nào! Tất nhiên tôi nào có muốn đi! Tôi không muốn đi chút nào!”
Nước mắt lăn dài trên má, Yuka hét lên như một kẻ điên. Asahina không thể đáp lại gì với cô ta.
Tôi nhìn về phía cửa trước và thấy người phụ nữ trông như mẹ cô ta bên kia cánh cửa.
Con là con, cha mẹ là cha mẹ. Họ biết hoàn cảnh của con gái mình, nhưng họ không chịu hành động, mà chỉ biết khóc.
Có lẽ bà ta biết con gái mình đang bị đe dọa. Có lẽ bà ta cho rằng tương lai của bản thân sẽ chấm dứt nếu những hình ảnh, video đồi trụy được quay đó bị lộ ra ngoài. Dư luận xã hội.
Đúng là cái đồ ngu dốt. Nếu bà thực sự quan tâm tới con gái mình thì chỉ việc báo cảnh sát rồi chuyển tới một nơi thật xa là được mà?
Ừ thì, chuyển đi biệt xứ thì nói nghe dễ hơn làm thật.
“Tất cả là lỗi của Asahina-san! Đáng lẽ Asahina-san mới là người phải gánh chịu! Tất cả là lỗi của cô! Nếu cô muốn ngăn tôi lại thì hãy thế chỗ tôi đi!”
Giọng nói giận dữ vang vọng. Cô liều mạng vì con nhỏ đó vô điều kiện, và giờ thì lại đổ lỗi lên cô ta đấy à? Ờ, con người là vậy nhỉ?”
Yuka vừa hổn hển vừa khóc. Âm vang giận dữ của Yuka vẫn còn dội lại trong không gian. Tiếng vang nhỏ dần và sự im lặng bao trùm.
“Hiểu rồi.”
Trong bầu không khí tĩnh lặng đó, một giọng nói lại vang lên.
“Eh?”
Yuka nghiêng đầu. Asahina nhìn thẳng vào Yuka.
“Tôi sẽ thế chỗ cậu. Không, không phải. Đây là quả báo. Tôi phải gánh chịu những gì bản thân đã gây ra từ trước đến gì. Yuka, cậu không làm gì sai cả. Đúng như cậu nói, cậu chỉ là nạn nhân mà thôi. Tôi mới là người có lỗi.”
“A-Asahina-san?”
Nhìn thẳng vào Yuka, Asahina nói không chút do dự. Trong giọng nói của cô ta, tôi cảm nhận được một quyết tâm phi thường. Như để chứng minh điều đó, nhịp đập trái tim Asahina rất bình tĩnh và mạnh mẽ. Chắc hẳn Yuka đã cảm nhận được. Lần này, chính cô là người bị áp lực lại.
“Cậu ở nhà đi.”
Asahina cất bước ngay khi nói xong.
“Đ-đừng!”
Yuka hoảng hốt nắm lấy cánh tay phải của Asahina ngay khi cô định bước đi.
“Cậu không được đi! Asahina-san đi cũng không giải quyết được gì đâu! Cậu sẽ tự đặt hoàn cảnh bản thân vào giống như tôi thôi!”
“Không sao đâu. Ổn mà.”
“Eh?”
Asahina ngừng lại lẩm bẩm, cô nàng Yuka nghiêng đầu.
Chậm rãi quay người lại, Asahina vuốt nhẹ gò má đẫm nước mắt của cô nàng Yuka và mỉm cười quá đỗi dịu dàng.
“Tôi vẫn chưa cảm ơn cậu nhỉ?”
“Eh?”
“Cảm ơn cậu đã hứa sẽ trả ơn tôi.”
“A-Asahina-san?”
“Yuka, cậu là người bạn đầu tiên mà tôi có. Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra. Tôi không thể bảo vệ được cậu. Nhưng tôi có thể thế chỗ cho cậu.”
Dịu dàng mỉm cười, Asahina nhẹ nhàng ôm lấy Yuka.
Đôi mắt Yuka mở to, nước mắt trào ra.
“Khó khăn lắm đúng không. Hẳn phải khó khăn lắm. Nhưng giờ thì ổn rồi. Sẽ không giải quyết được gì cả, nhưng tôi sẽ ở bên cậu. Yuka, cậu không cô đơn nữa đâu.”
Asahina ôm lấy Yuka, thì thầm vào tai cô ta, rồi nhẹ nhàng tách ra khỏi cô. Sau đó, mỉm cười, cô quay gót.
Asahina không còn cười nữa, cô quay lưng lại với Yuka, bắt đầu cất bước. Cô nhìm chằm chằm vào trong bóng tối như thể muốn tiêu diệt nó, rồi tiến thẳng vào màn đêm không chút chần chừ.
“S-sao cậu không gọi giúp đỡ!? Sao cậu không gọi cậu ta!?”
Yuka hét vào lưng Asahina đang dần hòa mình vào trong bóng tối. Nghe thấy tiếng kêu đó, Asahina ngừng lại.
“Tôi không quen hắn. Hắn chỉ là một tên ác nhân mà thôi.”
Lẩm bẩm, không quay đầu lại, Asahina lại bắt đầu đi về phía bóng tối, rồi bóng dáng cô biến mất trong màn đêm.
“A-ai đó…”
Cô nàng Yuka đứng đó lí nhí một mình, nhìn chằm chằm vào bóng tối đã nuốt chửng Asahina.
“Làm ơn. Xin đấy. Ai đó, ai cũng được, xin hãy bảo vệ Asahina-san…”
Tôi ấn tượng trước cô nàng Yuka này, tới mức độ như vậy rồi mà vẫn nhờ người khác giúp đỡ nữa. Sao cô không tự làm đi chứ? Hoặc gọi cảnh sát cũng được kìa.
Mà thôi, thế thì cũng có lợi. Hàng đã qua sử dụng nhưng thân hình gợi tình cũng khuôn mặt xinh đẹp thế kia…
“Để bảo vệ cô ta, cần có điều kiện đấy, cậu sẽ làm gì? Yuka-chan?”
Tôi vẫn ẩn náu suốt nãy giờ, bước lại gần Yuka, hỏi cô như vậy.
“Eh?”
“C-cậu là người lúc đó…”
Cô lại bắt đầu lẩm bẩm.
“Đừng có hiểu lầm, tôi không hề bảo vệ Asahina. Tôi đánh bọn chúng là vì tôi không ưa bọn chúng thôi. Tôi chả quan tâm cái cóc gì xảy ra với Asahina đâu.”
Nhìn mấy thằng ngu đó cưỡng hiếp Asahina không vui tí nào, nhưng nói dối vậy cũng ổn. Tốt nhất là nên nói vậy để có được cô nàng Yuka này.
“C-cậu mạnh lắm phải không?”
“Ờ, mạnh lắm.”
“Bảo vệ Asahina-san đi.”
“Ờ, được. Nhưng tôi nói là có điều kiện đấy nhé?”
“Cậu muốn tôi làm gì tôi cũng làm. Tôi làm gì cũng được, nên là…”
Cô nàng Yuka lại gần tôi, ôm lấy tôi mà khóc.
Mái tóc đen dài cùng khuôn mặt trẻ trung lại đáng yêu của cô ta. Khí chất cô ta cũng dịu dàng, trái ngược với cặp mắt xếch đanh đá Asahina. Ngực cô ta cũng lớn nữa.
Tôi nghĩ cô ta khá xinh, nhưng nhìn lại gần thì đúng là không tệ, không tệ chút nào.
Và cô nói là sẽ làm mọi thứ có đúng không? Trả lời tốt đấy. Câu trả lời rất mẫu mực.
“Làm bạn tình với tôi đi, rồi tôi sẽ giúp Asahina.”
Tôi dùng ngón trỏ phải nhéo ngực Yuka.
Ooh, tôi tiện tay chọc ngực cô ta, nhưng mềm quá. Ngực to đúng là chân lý.
Yuka bị chọc ngực nghe lời tôi nói, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc.
Tới cùng vẫn chỉ là một gã đàn ông rác rưởi, thèm khát thân xác của mình. Cũng chỉ là hạng đàn ông từng hiếp dâm mình vô số lần trước kia. Hẳn cô ta đang nghĩ thế. Fufu, cô nghĩ đúng rồi đấy.
“Cô có biết bạn tình là gì không? Có nghĩa là tôi có thể là tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn với âm hộ của cậu. Nghĩa là bất cứ lúc nào tôi hứng cậu cũng phải vui vẻ dạng háng ra. Nói cách khác tôi là người chịch, còn Yuka-chan là người bị chịch. Tất cả chỉ có thế thôi.”
Tôi hỏi cô, nhếch miệng, tay vẫn chọc vào ngực cô trên bộ quần áo.
“T-tôi biết…”
Yuka không chống cự lại những cú chọc vào ngực mình mà úp mặt xuống, run rẩy, thì thào trả lời.
Ooh, cô hiểu rồi à. Tất nhiên là hiểu rồi. Suy cho cùng cô cũng là cái máy thủ dâm của bọn senpai đó mà.
“Tôi sẽ không bao giờ bán Yuka-chan cho gã nào khác đâu. Cậu là bạn tình của riêng tôi. Và khi tôi đã chán rồi thì tôi sẽ vứt bỏ cậu đi. Tôi sẽ giữ cậu lại bên mình cho tới khi nào chán thì thôi. Vẫn tốt hơn nhiều so với hiện tại còn gì, hơn là bị cả một đám ô hợp lao vào hiếp dâm tập thể, có phải không nào?”
Bị nhiều gã đàn ông cưỡng hiếp khác hoàn toàn so với việc bị một tên đàn ông cưỡng hiếp. Với cả, nếu cậu chấp nhập điều kiện của tôi, cậu có thể bảo vệ Asahina nữa.
Nhưng chỉ vì tốt hơn không có nghĩa là cô ta không còn bị hãm hiếp nữa.
“Tôi…có thể tin tưởng cậu không?”
Yuka, vẫn còn cúi mặt, hơi ngước lên, hướng ánh mắt nghi ngờ về phía tôi và đặt câu hỏi này. Cô ta nghi ngờ tôi cũng là điều dễ hiểu. Suy cho cùng, chính vì cô ta không nghi ngờ bọn chúng nên mới bị đẩy vào tình cảnh hình tại. Và nếu giờ cô ta ngay lập tức tin tôi thì chả khác nào một con ngốc.
“Thôi, cứ cho cậu xem kết quả rồi tự đánh giá vậy.”
“Eh?”
“Liệu tôi có thể bảo vệ được Asahina hay không. Cậu có thể tự đưa ra quyết định sau chuyện đó. Tuy nhiên, nếu cậu tự chối, về sau tôi sẽ không bảo vệ Asahina nữa. Ổn không?”
Nói xong tôi quay gót và sải bước.
“C-chờ đã! Cho tôi đi theo với!”
Đúng như dự đoán, cô nàng Yuka này đang bám theo tôi.
Cô nàng này khá ngốc và yếu đuối. Cũng là một con người đơn giản và trung thực. Sau khi tôi cho cô ta thấy tôi có thể bảo vệ Asahina như thế nào, rất có thể cô ta sẽ chấp nhận điều kiện của tôi.
Ngây thơ quá đi. Vậy nên cô mới trở thành đồ chơi của bọn senpai đó đấy. Và sẽ bị tôi chịch tiếp theo.
Tôi không thích việc cô ta là hàng dùng rồi, nhưng cô ta dễ xử lý hơn Asahina, một cô nàng có mềm yếu và háng có lẽ cũng không tới nỗi tệ.