Đi qua con hẻm vắng người qua lại, tôi tiến vào khu rừng.
Trong trường hợp phải đối đầu với nhiều đối thủ cùng lúc, có ba điều cần lưu ý.
Đầu tiên là tận dụng lợi thế về địa hình. Để thực hiện điều kiện này, cần phải quyết định trước địa điểm chúng ta sẽ chiến đấu và dụ đối phương tới địa điểm đó.
Thứ hai là đưa bản thân vào tình thế không bị nhiều người tấn công cùng lúc. Dù có đoán trước được chuyển động của đối thủ nhưng khoảnh khắc đó cũng chỉ kéo dài trong chốc lát. Tôi cần phải phản công trong một tích tắc đó, nhưng làm thế sẽ bị tất cả những tên còn lại chờ sẵn tổng tấn công, tôi không thể nào đối phó lại tình huống đó. Đây là lúc lợi thế địa hình phát huy tác dụng.
Cuối cùng, đừng làm nắm tay của mình bị thương. Nếu để nắm tay của bản thân bị thương, chúng ta sẽ gặp phải bất lợi rất lớn. Và tôi còn nghe nói là do nắm tay quá cứng nên nó cũng vô cùng mỏng manh. Nếu tung cú đấm quá mạnh vào xương người có thể khiến nắm tay chúng ta đi theo luôn. Vậy nên tôi cần tránh đấm vào xương càng nhiều càng tốt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể làm được như vậy. Thế nên tôi cần phải bảo vệ nắm tay của mình.
Ghi nhớ được ba yếu tố này, khả năng tôi thua là vô cùng nhỏ.
Tôi đi sâu hơn vào rừng, dừng lại và đút tay vào túi áo khoác đồng phục. Sau đó tôi rút ra một đôi găng cụt ngón. Trông chúng có hơi chuunibyou một chút, nhưng lại vô cùng hữu ích để bảo vệ nắm tay, đồng thời vẫn sử dụng linh hoạt ngón tay của mình.
Tôi đeo găng tay cụt ngón lên, những tiếng lá cây khô bị dẫm nát vang lên từ phía sau.
“Oioi, nó đeo găng tay kia. Mày biết bọn tao tới rồi phải không?”
Nghe thấy giọng nói, tôi quay lại, một gã đàn ông cùng mái tóc nhuộm vàng nở nụ cười giễu cợt nhìn tôi. Phía sau hắn là khoảng năm tên nữa. Trong số đó có hai senpai bị tôi đấm hôm qua.
Tất cả là 6 thằng. Người thường sẽ nghĩ như thế, nhưng có khoảng 3 thằng khác đang lợi dụng mấy lùm cây trong rừng để ẩn nấp, luồn lách. Nói cách khác, là 9 thằng.
Lẩn trốn không có tác dụng với tôi. Hay đúng hơn, việc chúng ẩn nấp còn có lợi cho tôi hơn. Nếu tôi giả vờ không chú ý, tôi có thể lợi dụng yếu tố đó để chống lại bọn chúng.
Và, thằng tóc vàng dẫn đầu đám ô hợp kia rõ ràng là đang cố tỏ ra giang hồ. Chỉ tỏ ra mạnh mẽ chứ chẳng có sức mạnh gì. Không, kể cả có là đứa yếu nhất cũng không nhất thiết phải kém trong đánh nhau. Những kẻ có ý chí mạnh mẽ, tàn nhẫn và sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn đê hèn mới là kẻ chiến thắng. Đó là đánh nhau.
Thằng tóc vàng có thể làm được “việc đó”, nhưng về cơ bản hắn vẫn yếu nhớt nên là miễn bàn..
Còn thằng mạnh nhất trong bọn nó là――
Thằng đứng xa phía sau hai thằng senpai bị đập hôm trước.
Mái tóc đen, chiều cao trung bình. Thoạt nhìn, trông hắn có vẻ chỉ là một gã bình thường, có vẻ ngoài nghiêm túc, nhưng chất lượng cơ bắp của hắn rõ ràng khác hẳn với bọn xung quanh. Điều đó cộng thêm trái tim hắn đập khá chậm. Trong tình huống này, với một nhóm ô hợp đang mưu đồ hội đồng một người thì trông hắn không có chút phấn khích nào.
Thằng cầm đầu bọn này chắc chắn là hắn.
“Takenaka, lui lại.”
“Hả?”
Gã có chiều cao cùng dáng vóc bình thường, lặng lẽ đứng đằng sau cả bọn suốt nãy giờ đó, tiến tới thằng tóc vàng đang dẫn đầu nhóm và nhìn tôi.
“Nó là đứa đã đánh thằng Kinoshita và Makihara mà không có một vết xước. Và sắc mặt nó thay đổi khi nhìn vào tao. Nó biết đấy.”
Tên đó bước tới rồi nói. Xét theo những gì hắn nói, có vẻ hắn không hề hạ thấp tôi. Nhưng cũng không hề sợ hãi.
Hắn chính là kẻ bày ra kế hoạch cho ba thằng kia núp lùm à?
Xét về sức mạnh, ông anh senpai của câu lạc bộ judo có lẽ mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng ở trong mấy trận đánh nhau vô pháp vô thiên như thế này thì lại là câu chuyện khác.
“C-cái gì thế, Shinozaki? Mày mà lại đi sợ thằng năm nhất à? Đã thế còn yếu nhớt như kia nữa?”
Thằng tóc vàng ren rén khích đểu tên có chiều cao cùng dáng vóc bình thường kia. Hắn kêu chê tên kia hoảng sợ, nhưng chính hắn mới là người đang hoảng sợ mới đúng.
Tên dáng vóc bình thường kia không hề đánh giá thấp tôi, và đưa ra lời cảnh báo cho hắn. Điều đó chắc chắn đã làm thằng tóc vàng hoảng.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Cảnh giác lên. Chúng ta sẽ hội đồng nó cùng lúc.”
Và rồi gã đàn ông dáng vóc bình thường lấy ra từ sau lưng một cây gậy ngắn.
Một cây gậy ngắn. Một cái ống sắt đủ dài để có thể dễ dàng điều hướng. Và còn quấn thêm một dải băng xung quanh để chống trượt.
Vậy mày định đánh tao với cái thứ đó à? Tàn nhẫn ghê. Bọn chúng định sử dụng vũ khí ngay lập tức, sử dụng mọi thứ để đánh bại tôi. Sẽ có chút vấn đề đây. Đã thế thì――
“Này!”
Tôi đút tay phải vào túi đồng phục rồi lấy “nó” ném vào tên dáng vóc bình thường kia.
“Né ra!”
Tên dáng vóc bình thường hét lên. Tuy nhiên, chỉ có hắn mới có thể phản ứng, còn những tên khác vẫn còn đang bàng hoàng.
Một làn sương trắng lan rộng khắp ngóc ngách. Tôi vừa ném túi đựng bột mì xuống đất. Nó làm tầm nhìn xung quanh trở nên trắng xóa.
“Thằng đó đang định chuồn đi đấy! Đừng để nó thoát!”
“Dừng lại Tanetaka! Không phải nó đang trốn đi đâu――”
Thằng tóc vàng hét lên, giơ thanh sắt dài chạy về phía tôi. Gã dáng vóc bình thường cố gắng ngăn hắn lại nhưng không được do tầm nhìn bị che mất.
“Thằng đầu tiên.”
Bột lan ra như sương mù. Trong tầm nhìn trắng xóa đó, tôi đấm chính xác vào bụng thằng tóc vàng.
Mày không thể nhìn thấy tao, nhưng tao thì có.
“Gaha!?”
Thằng tóc vàng hung hăng lao về phía trước, đà chạy của hắn làm tăng gấp đôi lực cú đánh thụi vào bụng hắn. Hắn đi săn mà không biết mình mới là kẻ bị săn. Cú phản công quá bất ngờ, nắm đấm của tôi còn chưa thúc hết lực.
“Gh-hự…”
Thằng tóc vàng gục xuống, hô hấp theo nhịp kỳ lạ . Ngoài cơn đau tột cùng, giờ hắn còn không thể thở được bình thường nên sẽ không thể hành động trong khoảng thời gian tới.
Được rồi, giờ hãy xem tôi có thể gặt được bao nhiêu thằng với Bột mỳ Chiến lược đây.
Tôi ngay lập tức vụt xa ra khỏi thằng tóc vàng đang nhăn nhó, định nhắm vào tên dáng vóc bình thường, nhưng bỏ cuộc sau khi thấy hắn đã lùi xa về phía sau.
Tôi cần phải đối đầu với tên đó. Thôi thì――
“Thằng thứ hai.”
Tôi tiến tới thằng gần nhất và cốc nhẹ vào đầu hắn.
“Hiii!”
Bị cốc đầu giữa tầm nhìn mịt mù, hắn rên nhẹ một tiếng rồi dùng hai tay che đầu. Và bụng hắn――
“Gek!?”
Tôi thúc mạnh tay phải.
Vùng bụng là mục tiêu rất dễ nhắm, đồng thời khá mềm nên không thể làm tổn thương nắm tay tôi. Vì đang đeo găng tay cụt ngón nên tôi không lo lắng nhiều về vấn đề tổn thương khớp, nhưng vẫn phải cẩn trọng. Với cả, vùng đám rối dương là vị trí trọng yếu, tôi có thể khiến đối thủ choáng váng chỉ bằng một đòn duy nhất.
“Chết tiệt!”
Tôi nhìn qua nơi phát ra giọng nói, tên dáng vóc bình thường đang tìm cách lẩn trốn giữa tầm nhìn mịt mờ.
Hai đã bị hạ gục. Vẫn còn 7 đứa nữa. Với cả, Bột mỳ Chiến lược là trò tấn công bất ngờ không thể dùng hai lần. Thường thì chúng sẽ tụ hợp lại để đánh tôi, nhưng tên kia lại chọn rút lui ngay lập tức. Đã thế lại còn bỏ rơi đồng bọn của mình.
Hắn đã quyết tâm như thế, nếu không hắn sẽ không thể chạy thoát được nữa. Thật là một kẻ có tư duy nhanh nhạy, khả năng tránh rủi ro cũng tốt đấy.
Tôi không muốn để hắn chạy lắm, nhưng muộn mất rồi, đuổi theo cũng chẳng có ích gì.
Tên này ranh ma hơn tôi nghĩ.
“Ê, thằng chó!”
Ba thằng lẽ ra phải đi vòng qua khu vực này để khóa chặt tôi hẳn đã thay đổi kế hoạch sau khi nhìn thấy Bột mỳ Chiến lược. Chúng lao về phía bọn tôi, cao giọng.
“Thằng chó hèn hạ này! Nó ném bột mỳ lấy đi tầm nhìn của tao!”
Sương mù tan đi, làm lộ ra một thằng trừng mắt lườm tôi bằng cặp mắt đỏ ngầu, đáp lại ba thằng đang tập hợp.
Hèn á? Mấy thằng thích đi hội đồng úp sọt người khác như mày cũng nói được câu đó à. Ờ, tao hèn đấy.
Bản thân bọn này không từ thủ đoạn sử dụng mưu hèn kế bẩn mà lại chửi đối thủ sử dụng mưu hèn kế bẩn.
“Takenaka gục rồi! Thằng Shinozaki thì sao?”
“Eh? Shinozaki? Hả!?”
Ba thằng vội vã chạy tới. Một thằng trong số chúng lên tiếng, thằng bị hỏi nhìn quanh, ú ớ vài tiếng thiểu năng.
Bị hỏi xong thì cuối cùng hắn cũng nhận ra tên cầm đầu đã chuồn từ lúc nào không hay.
“B-biết ngay mà! Lẽ ra tao không nên đụng tay vào nó làm gì…”
Một trong hai thằng senpai bị tôi đánh hôm qua cất giọng run rẩy. Có vẻ như vết thương lòng do bị đánh hôm qua đã quay trở lại, dù mới chỉ có hai thằng nằm.
À, thằng cầm đầu bỏ chạy rồi, nên giờ ít hơn 3 thằng mới phải.
“Ngậm mồm đi thằng ngu! Đéo ai lại sợ thằng năm nhất chứ!”
Một thằng nổi cáu với thằng senpai đang run như cầy sấy kia. Hắn có vẻ là thủ lĩnh của ba thằng luồn lách tìm cách khóa tôi lại kia, xét về sức mạnh, hắn có lẽ đứng thứ hai trong cả bọn. Hắn chắc chắn mạnh hơn thằng tóc vàng đó.
Bởi vì hắn mạnh nên có vẻ hắn đã được thằng dáng dấp bình thường đầu sỏ kia giao cho vai trò dẫn đầu một trong hai nửa nhóm, nhưng đó lại là bước đi sai lầm. Nếu thủ lĩnh của nhóm chính là tên vóc dáng bình thường, và thủ lĩnh của nhóm biệt kích ở cùng nhau thì chúng đã có thể chiến đấu tốt hơn. Xếp thằng tóc vàng này làm đội phó nhóm chính chả khác nào tự bóp.
“Được rồi, cả bọn đánh nó――”
Thằng thủ lĩnh của nhóm biệt kích đang cố gắng lãnh đạo cơn hỗn loạn và đánh bại tôi cùng đám nhãi nhép kia, nhưng tôi làm gì tốt bụng tới nỗi phải chờ nó lãnh đạo xong mới đánh chứ.
“Cứ thảo luận trước đi. Nhớ ghi chú ra nhé.”
Tôi lập tức lôi thủ lĩnh của nhóm biệt kích ra, nhắc nhở hắn rồi thụi thẳng cánh tay phải.
“Má!”
Mất cảnh giác, nhưng tôi mất một lúc để áp sát, tên thủ lĩnh đội biệt kích nhảy lùi lại và tránh được đòn của tôi.
“Đứng đấy làm gì! Lên hết đi!”
Tên thủ lĩnh đội biệt kích làm tư thế phòng thủ vững chắc, gào vào mấy tên xung quanh. Ngôn ngữ và thái độ của hắn khá thô lỗ, nhưng những gì hắn làm không hề sai. Tuy nhiên, mấy thằng xung quanh run lẩy bẩy không dám cử động.
Chúng đang thiếu đi thằng đầu sỏ nhóm chính, và đó là vấn đề lớn. Thế thì để tôi làm bọn nó bối rối hơn nữa vậy.
“Cái bọn khốn chúng mày ba xàm nãy giờ rồi, à mà đâu phải khốn, mà là mấy con sâu hố xí mới đúng.”
Tôi khiêu khích tên thủ lĩnh còn lại, nhìn thấy mạch máu nổi lên trên thái dương hắn, tôi tránh qua một bên.
“T-thằng chóooooo!!”
Thằng thủ lĩnh đội biệt kích bị khiêu khích gào lên một tiếng giận dữ rồi lao về phía tôi.
Hắn còn không biết tại sao tôi lại dụ hắn tới “đây”.
Có lẽ tên đầu sỏ của nhóm chính đã bỏ chạy ngay lập tức sau khi nhận ra bản thân bị dụ vào tròng.
“Chết mẹ mày điiii!”
Thằng thủ lĩnh đội biệt kích lao về phía tôi hét lên tức tối, tung nắm đấm phải vào tôi.
“Gh!”
Nhưng quỹ đạo tay hắn đột nhiên đổi hướng. Bởi vì tôi đã trốn sau một cái cây. Không thằng nào lại ngu mà dồn hết sức đấm cây cả. Chỉ chờ có thế――
“Ái chà.”
“Higuuu!?”
Tên thủ lĩnh đội biệt kích hét lên một tiếng kỳ lạ.
Chân tôi đá vào háng tên thủ lĩnh đang cúi người về phía trước. Tôi dùng ngón chân dồn hết sức dập háng hắn, giống như đá một quả bóng.
“Pyapyapyapyapyapya…”
Đó là tiếng hét đấy à. Tên thủ lĩnh gục xuống, kêu lên thứ tiếng kỳ lạ, như thể đang cố cười.
Có lẽ tôi đá có hơi mạnh rồi. Hòn bi của hắn chắc nát mất.
Thôi, hắn có tới hai viên lận mà, chắc là vẫn sống được.
Tên thủ lĩnh đội biệt kích, hai tay ôm háng, co rúm lại như con sâu trên đống lá khô, lẩy bẩy co giật.
Đòn tấn công hiệu quả nhất để đối đầu với một thằng con trai. Đó là đòn chí mạng. Một khi đã dính hiểm chiêu này, trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không thể phục hồi. Dù có rèn luyện cơ thể hay tinh thần tốt tới mấy cũng không thể chống chọi lại nó.
“C-cái quái? Nó là cái gì vậy…”
Bọn còn lại thì thầm.
Tên thủ lĩnh dễ dàng bị hạ, năm thằng còn lại đang trong tình trạng hoảng loạn.
Tôi đang định đi xả giận mà thế này thì chịu rồi. Có lẽ cũng chẳng cần tốn công dụ bọn chúng tới đây làm gì.
Những nơi có nhiều vật cản là sự kết hợp hoàn hảo với năng lực của tôi. Càng có nhiều vật cản thì càng dễ phân tán đối thủ, còn nếu tôi ẩn nấp thì tất nhiên tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của chúng. Nhưng tôi thì vẫn có thể nhìn thấy chúng.
Chỉ mất một khoảnh khắc. Chỉ cần ẩn mình trong giây lát. Đó là tất cả những gì cần làm để khiến đối thủ bối rối và tạo ra sơ hở. Chỉ cần khai thác sơ hở đó là xong.
“Sao nào? Tiếp tục thì còn ý nghĩa gì chứ? Sao chúng ta không làm miếng nước uống miếng bánh đi.”
Tôi vừa nói vừa lại gần năm thằng còn lại――
“Gaha!?”
Tôi thụi một cú móc phải vào thằng gần mình nhất, ngay bụng hắn.
Tôi nhìn lại thằng vừa gục xuống, rồi bước lên nhìn bốn thằng còn lại. Rồi tôi mỉm cười.
“Đùa thôi. Tao sẽ không để bất kỳ thằng nào chuồn đâu. Đặc biệt là hai thằng hôm qua. Tao sẽ hành hạ bọn mày còn nhiều hơn thế nữa. Bởi vì hai thằng chúng mày không có chút hối cải nào cả.”
“A-aahh…”
“T-tao đã bảo rồi mà…”
Hai thằng hôm qua run như cầy sậy.
Vẫn còn bốn thằng. Ngược lại, tôi chỉ có một thân một mình. Tuy nhiên, khu vực này hoàn toàn có lợi cho tôi.
Tôi đang định xả tức mà thế này thì chưa đủ, chán chết đi được.
Hy vọng tên đầu sỏ của nhóm chính vừa nhanh chóng lủi đi sẽ cố gắng hết sức để lật ngược tình thế vậy.
-
Tám thằng khỏa thân ngồi thẳng trên đống lá khô. Không, bảy người thôi. Thủ lĩnh của đội biệt kích vừa lãnh trọn cú đá vào trứng cút đang nằm trên mặt đất trợn ngược mắt. Và hắn cũng hoàn toàn khỏa thân.
Tôi giơ điện thoại di động lên trước bọn chúng, chụp nhanh vài bức.
Aah, con mẹ nó, chụp ảnh mấy thằng khốn này khỏa thân chả vui vẻ tí nào đâu. Tôi không thích lưu mấy bức ảnh kinh tởm này chút nào. Nhưng tôi phải có điểm yếu của bọn nó.
“Uuu…”
Chúng lấy tay che háng, nhăn mặt rên rỉ. Hai thằng từ hôm qua thì khóc.
Chắc là do tôi bắt chúng phải ăn rận gỗ vì không chịu xin lỗi nên mới hiệu quả tới vậy. Có lẽ bọn chúng không ngờ sẽ phải thực sự ăn chúng, nên giờ thì rén rồi.
Bình thường dù có bị ép cũng không ai đi ăn rận gỗ. Tôi cũng thế. [note53851]
“Giờ thì, về con bé Yuka này, chúng mày có đang nắm giữ cái gì của nhỏ không?”
Khi tôi hỏi câu hỏi này, cả đám rùng mình. Nhưng không thằng nào chịu mở miệng.
“Muốn ăn rận gỗ thế à? Hay là thích ăn mọt ẩm hơn?” [note53852]
Tôi mỉm cười, nghiêng đầu hỏi. Trong đống lá rụng có vô số rận gỗ và mọt ẩm.
“T-tôi sẽ nói!”
“Tôi sẽ nói nên là dừng lại đi!”
“Đừng cho tôi ăn mọt ẩm nữa! Xin lỗi mà!”
“Đừng! Tôi không muốn ăn mọt ẩm nữa đâu!”
Một vài tên mặt tái nhợt, kêu gào thảm thiết. Đặc biệt có hai thằng đã ăn rận gỗ điên cuồng van nài.
Mọt ẩm cũng rất hiệu quả. Giờ mà có dế lạc đà thì còn tốt hơn nữa. [note53853]
Thế thì căng đấy. Dế lạc đà nguy hiểm cực. Kinh tởm cực kỳ.
Nhờ hiệu quả của mọt ẩm, tôi đã có thể tổng hợp được vấn đề của cô nàng Yuka này. Và câu chuyện đằng sau cũng vô cùng ngớ ngẩn.
Có vẻ như mục tiêu của chúng là Asahina. Tôi cũng sơ sơ đoán được từ hôm qua rồi.
Bọn chúng muốn có được nhan sắc của Asahina, cũng đã dự định tấn công cô vì cái thái độ kiêu ngạo đó. Nhưng Yuka lại là người phát hiện ra trước.
Tôi nghĩ con bé Yuka có ý định ngăn cản mấy thằng senpai này, nhưng lại quá ngây thơ. Thế là cô ta bị gọi tới, dụ đi. Và rồi bọn chúng hiếp dâm tập thể cô.
Yuka bị đe dọa bằng vô số những hình ảnh cùng những video trụy lạc, đã trở thành món đồ chơi của bọn nó.
Lúc đầu cô ta vẫn còn chút ít phản kháng, nhưng tôi nghĩ dần già thì cô cũng đành bỏ cuộc. Cô ta biết bản thân sẽ được đối xử tốt hơn nếu mời gọi chúng, và thế là cô ta bắt đầu chủ động dạng háng ra.
Trong khoảng thời gian đó, có lẽ cô ta đã dần quên mất mục đích ban đầu của mình, hoặc là phẫn nộ với kẻ là nguồn cơn của mọi chuyện này.
Yuka bán Asahina. Cô ta bán Asahina, người cô ta từng cố gắng bảo vệ.
Asahina từng cứu Yuka khỏi bị bắt nạt vì cảm xúc của bản thân. Yuka nói một ngày nào đó sẽ trả ơn lòng tốt của Asahina.
Nhưng giờ trả ơn đã hóa trả thù. Nhưng Asahina làm gì có yêu cầu cô ta làm vậy, là tự cô ta nhúng mũi vào đó chứ.
Thật là nhảm nhí.
Nhân tiện, hai thằng xâm hại cô nàng Yuka này, đúng như tôi nghĩ, là hai thằng ngày hôm qua.
“Muốn ăn rận gỗ không?”
“K-không! Tôi không muốn ăn rận gỗ nữa đâu!”
“Đừng mà! Tôi không muốn ăn nữa đâu!”
Tôi đưa con mọt ẩm về phía chúng, chúng lại bắt đầu khóc. Mấy thằng còn lại cũng rùng mình quay mặt đi.
“Không muốn ăn hả?”
“Không đâu! Tôi không ăn đâu!”
“Tôi sẽ ăn rận gỗ! Đừng cho tôi ăn mọt ẩm mà!”
Chúng lắc đầu, run rẩy trước câu hỏi của tôi và tuyệt vọng cầu xin tôi đừng cho chúng ăn mọt ẩm.
Thế à. Thế thì――
“Thế thì ăn dế lạc đà――”
“Mọt ẩm cũng được! Cho tôi ăn mọt ẩm đi!”
“Đừng là dế lạc đà mà! Xin cậu dừng lại đi!”
Hai thằng này quyết không dám ăn dế lạc đà, quyết định ăn đống mọt ẩm tôi đưa cho trong lúc đám còn lại tái mặt lẩy bẩy.
Tôi dùng điện thoại của mình chụp ảnh chúng lại.
Hình ảnh đám bọn chúng khỏa thân ngồi xổm ăn mọt ẩm. Nếu những thứ này mà rò rỉ, bọn du côn này coi như xong đời.
Dù gì thì gì, dế lạc đà vẫn là bá đạo nhất. Tôi chả muốn chạm vào thứ đó tí nào, nên là cũng nhẹ người. Tôi không nghĩ tôi chịu nổi nó đâu.