20.

Khi ta tỉnh dậy ở ngoài cung, bên cạnh là bọc hành lý ta đã chuẩn bị từ lâu, bên trong chỉ có vài bộ y phục và chiếc trâm gỗ đó.

Bên cạnh bọc hành lý còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là ngân phiếu ta xin Thái hậu.

Khi ta mở ra định kiểm tra thì phát hiện bên trên còn có một phong thư, nét chữ của Thẩm Thác.

Trên phong thư viết: "Gửi ái thê A Viên của ta".

Sống mũi ta cay cay, ta mở thư ra xem:

"A Viên, thì ra đây mới là tên của nàng. Đáng tiếc khi ta biết được tên thật của nàng, nàng đã như cánh diều gỗ bay khỏi hoàng cung rồi."

"Khi ở Tạ Nguyên thôn săn trò chuyện với những người dân khác, họ nói, nam nhân săn được nhiều thú nhất chưa chắc đã có bản lĩnh, nhưng nam nhân ngay cả thê tử của mình cũng không giữ được thì chắc chắn là kẻ vô dụng. Xem ra là ta vẫn chưa đủ tốt, cuối cùng nàng vẫn quyết tâm rời đi."

"Thật ra, ta không nhất thiết phải giữ nàng ở bên cạnh, ta chỉ mong nàng có thể sống thật với chính mình. Trong lòng ta, nàng không thua kém những tiểu thư khuê các kia nửa phần, ngôi vị hoàng hậu nàng tuyệt đối có thể đảm đương được. Nhưng nếu nàng muốn tạo dựng một thế giới riêng cho mình bên ngoài hoàng cung, ta tuyệt đối không ngăn cản."

"A Viên, nữ nhi thân cô thế cô ở bên ngoài sẽ gặp nhiều bất tiện. Khó khăn mà nàng phải đối mặt, không ít hơn ta đối mặt với các đại thần trên triều đình. Nhưng yên tâm, ta sẽ dọn sạch mọi chướng ngại vật cho nàng. Dù nàng không muốn nhận ta là phu quân, nhưng ta cũng tuyệt đối không cho phép thê tử của mình chịu nửa điểm uỷ khuất."

"Nếu mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, ta mãi mãi đợi nàng. Mong rằng trong lòng nàng, ta không phải là Thái tử, không phải là Hoàng thượng, mà chỉ là phu quân Thẩm Thác của nàng."

Nước mắt rơi xuống, làm nhòe nét chữ.

Thì ra chàng vẫn luôn biết ta muốn làm gì, cũng biết rõ ta muốn rời đi, thậm chí còn bằng lòng nhẫn tâm, cùng ta diễn xong vở kịch này.