19.
Thẩm Thác đồng ý với yêu cầu gặp phụ thân của ta, phái người đưa ta đến nhà ngục.
Phụ thân thấy ta không mặc tang phục hoàng hậu, thần sắc phức tạp: "Sao con lại bất cẩn như vậy? Giờ Chung phủ bị diệt, con cũng không được Thẩm Thác sủng ái nữa, thật là hồ đồ!"
Ta không giận mà cười: "Phụ thân hiểu lầm rồi, không phải con bất cẩn, sổ sách ngay từ đầu con đã muốn đưa cho Thẩm Thác rồi."
Ông ta kinh ngạc nhìn ta, rất nhanh hai mắt bị phẫn nộ che phủ: "Chung Lạc, con điên rồi sao? Con tưởng làm vậy Thẩm Thác sẽ tiếp tục sủng ái con? Chẳng mấy chốc con cũng thành tù nhân thôi!"
"Phụ thân nghĩ nhiều rồi, thứ con muốn, chưa bao giờ là mẫu nghi thiên hạ." Ta cúi người ghé sát vào tai ông ta, nhỏ giọng nói: "Con muốn Chung phủ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được, con muốn người phải chịu đựng tất cả những gì mẫu thân đã từng chịu đựng."
"Con..." Ông ta chỉ vào ta, cơn giận dâng trào, nghẹn lại trong lòng. Ông ta ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, nhưng khi nhìn ta lại tràn đầy oán hận.
"Phụ thân bớt giận đi, đừng làm tổn thương thân thể, dù sao người cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, đừng quá sớm, quá dễ dàng." Ta bất giác nhớ đến mẫu thân, bà bị giam cầm trong cái sân cũ nát đó, đợi ông ta gần hết cả đời, nhưng cuối cùng đến lúc ông ta cũng chưa từng liếc nhìn bà một cái.
Có lẽ ông ta đã sớm cho rằng mình ở trung tâm của vòng xoáy quyền lực, nữ nhân chẳng qua chỉ là vật sở hữu của ông ta, có thể tùy ý gọi đến sai đi.
Ta không đoán được lời nào của Thẩm Thác là thật, lời nào là giả, ta chỉ có thể đánh cược, cược vở kịch của hắn quá thật, đến cả mẹ ruột cũng có thể lừa được.
"Ngươi thật sự cho rằng Hoàng thượng sủng ái ngươi, hắn có thể không màng đến triều đình, không màng đến sự phản đối của ai gia sao?" Thái hậu đột nhiên đập mạnh vào chiếc bàn gỗ bên cạnh.
"Thái hậu sai rồi, thực ra điều ta và Thái hậu nghĩ đến, chẳng qua cũng chỉ là cùng một chuyện thôi."
...
Thái hậu kịp thời đưa ta trở về Đông cung, khi Thẩm Thác đến thì không vào trong, mà sai người mang bánh quế hoa đến.
Đầu xuân, lấy đâu ra hoa quế?
Ta nhìn bóng người bên ngoài lớp giấy dầu, chìm vào suy tư miên man.
Bích Thanh dường như hiểu được suy nghĩ của ta, nàng nhỏ giọng nói: "Những bông hoa quế này đều là do Hoàng thượng năm ngoái sai nô tỳ thu thập lại, cất vào hầm băng, vẫn luôn chờ để làm bánh quế hoa cho người đấy ạ."
Ta nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, hương hoa quế lan tỏa khắp khoang miệng.