Sau khi quân đội vào hoàng thành, tất cả cung nhân không kịp chạy trốn đều bị bắt đến một chỗ, chờ xử lý.
Trong đám cung nữ, có một người đầu tóc bù xù, run rẩy, hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng ta nhận ra nàng ấy, cười với nàng ấy.
"Cô cô, lại gặp nhau rồi."
Có người lôi nàng ấy ra, nàng ấy quỳ trên đất, không ngừng cầu xin: "Đừng g i ế t ta, Hoài Ngọc, đừng g i ế t ta!"
"Được thôi."
Ta nhận lấy cung tên của thị vệ bên cạnh, lắp tên lên dây, nói: "Cô cô, cô chạy về phía trước, nếu mũi tên này của ta không trúng cô, ta sẽ không g i ế t cô."
Mắt nàng ấy sáng lên, vội vàng đứng dậy, liều mạng chạy về phía trước.
Ta kéo cung, nhìn bóng lưng nàng ấy liều mạng chạy trốn, đột nhiên có chút mơ hồ.
Nhớ lại rất lâu trước đây, vào một ngày mưa, nàng ấy chạy phía trước, quay đầu lại vẫy tay với ta: "Hoài Ngọc, mưa to rồi, chạy nhanh lên nào!"
Ta nói: "Cô cô, trong cung không được chạy mà?"
Nàng ấy nắm tay ta, cười rạng rỡ: "Ngốc quá, ai nhìn thấy chứ!"
Lại nhớ đến một lần, ta bị nước nóng làm bỏng, đau đến không ngủ được, nàng ấy nắm tay ta, nhẹ nhàng thổi cả một đêm.
Lúc đó ta vẫn luôn nghĩ, nếu nương ta còn sống, cũng sẽ đau lòng cho ta như vậy.
Ta và Diêu cô cô, đáng lẽ không nên đi đến bước đường ngày hôm nay.
Trên mặt đất dường như có đá cuội, Diêu cô cô chưa chạy được bao xa thì ngã sấp xuống.
Nàng ấy kinh hoàng quay đầu nhìn ta.
Nhưng phát hiện, ta đã sớm ném cung tên đi rồi.
Nàng ấy ngơ ngác, nhìn cung tên trên mặt đất, lại nhìn ta, vẻ mặt hối hận tuyệt vọng, ôm mặt khóc nức nở. Ta nghĩ, có lẽ nàng ấy cũng nhớ ra điều gì đó.
"Hoài Ngọc à..."
Giọng nàng ấy nức nở, đập đầu vào tường cung.
Một lát sau, thuộc hạ của ta tìm thấy Tiết Kim Chi ở ngục Dịch Đình.
Từ khi ta khởi binh tiến về phía bắc, nàng ta đã bị giam giữ, sau đó, nhà họ Từ cũng bị tịch biên nhà cửa, trước khi quan binh vào phủ, đại phu nhân đã dùng một sợi dây thắt cổ tự vẫn ở từ đường.
Khi mấy người đưa Tiết Kim Chi đến trước mặt ta, quần áo nàng ta rách rưới, vẻ mặt hoảng hốt, miệng lẩm bẩm: "Không biết, không biết, không biết gì cả..."
Sau khi vào ngục, Lý Tuân ngày ngày tra tấn nàng ta, nàng ta đã sớm phát điên rồi.
Nàng ta từng xinh đẹp biết bao, giờ đây toàn thân lở loét, như một kẻ ăn xin đầu đường xó chợ.