Thẩm Bạc Lam không ngờ, ta thực sự là công chúa tiền triều.

Nhưng trước khi Lý Tuân đoạt thiên hạ, cha ta đã là mưu sĩ của Lý Tuân, cuối cùng vì sao ông lại cứu nương ta?

Thẩm Bạc Lam trầm ngâm hồi lâu, cũng không nói ra được nguyên do.

Ta suy nghĩ rất lâu, cũng không có đáp án, cha ta đã c h ế t, cuối cùng vì sao ông cứu nương ta, ta cũng không thể biết được nữa.

Đêm đó, ta phạt Bùi Túc ba mươi roi quân để cảnh cáo, hắn cũng tâm phục khẩu phục.

Trở về lều, ta trằn trọc suốt đêm.

Ta từng hận thấu xương tất cả mọi người trong Tiết phủ, cũng hận thấu xương thế đạo này.

Bây giờ biết được lai lịch của mình, những nỗi thống hận này lại trở nên mơ hồ.

Ta chỉ nghĩ, có lẽ mọi thứ đều có nhân quả, những đau khổ mà ta từng chịu đựng, chính là để trả giá trước cho những gì ta có được hiện tại.

Máu mủ là thứ kỳ diệu, ông ngoại trước hôm nay chưa từng gặp ta, không biết gì về năng lực và nhân phẩm của ta, chỉ vì trong người ta chảy một phần m.á.u của tộc Nguyệt nên ông mới tin tưởng ta không chút nghi ngờ, nguyện vì ta xả thân, đổ máu, giao dũng sĩ vào tay ta.

Ta có được thế lực của tộc Nguyệt, từ nay có thể phân đình kháng lễ với các thế tộc, không cần lo lắng bị khống chế nữa.

Vài ngày sau, ta dẫn binh tiến quân về phía bắc, thế như chẻ tre.