Vân Thành – Kinh đô cũ của ba triều đại, với bố cục bốn chín. Phía Tây trong thành, có một con hẻm cổ tên là "Trí Xa", đặt nơi rồng nằm là "Giới Tử Thư" – ý nghĩ chính là hành trình của quân tử, không màng danh lợi, định rõ chí hướng, sâu lắng yên tĩnh.

Phố Trí Xa ở Vân Thành là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt. Nếu như chỉ dùng ba chữ "Giới nhà giàu" để hình dung, vậy chính là có chút thiếu hiểu biết rồi. Ở Vân Thành, chỉ cần là người có nền tảng thì đều biết ở trong phố Trí Xa chính là gia đình quyền quý, quyền lợi, tiền tài, danh vọng, cái nào cũng đều có.

Chiếc Land Rover màu đen chạy dọc theo đường phố Trí Xa rộng rãi, hai bên đường là hàng bạch dương thằng tắp, lá cây đã rụng gần hết chỉ để lại những cành cây trơ trụi trong ngày đông càng lộ ra vẻ kiên cường mạnh mẽ.

"Ba, chúng ta đang đi đâu vậy?" Cố Niệm Trừng không thành thật ngồi ở hàng ghế sau, nhổm dậy bám vào lưng ghế lái, cái đầu nhỏ xù xù tò mò hỏi.

Đúng vậy, từ sau bữa sáng đặc biệt mấy ngày trước, bạn nhỏ Cố Niệm Trừng đã vui vẻ tiếp nhận chuyện Cố Trừng Huy là ba mình rồi. Thật ra trong lòng Cố Trừng Huy hiểu rõ, con tuy còn nhỏ, nhưng cũng không phải chỉ một bữa ăn sáng là có thể dụ dỗ được, trong này rất có thể là Tô Mộc đã làm công tác tư tưởng với nhóc con kia.

"Chúng ta đi gặp ông cố, còn có cả ông nội và bà nội nữa." Tô Mộc đem Cố Niệm Trừng từ trên lưng dựa ghế lái kéo xuống, đặt về hàng ghế phía sau: "Niệm Niệm lát nữa nhớ phải lễ phép, gặp ông cố và ông bà nội thì phải chào hỏi."

Việc về nhà họ Cố, Cố Trừng Huy đã sớm có dự tính. Dù sao cũng là cha con, đối với Cố Quốc Chương có oán giận như thế nào đi chăng nữa thì theo thời gian trôi qua cũng sẽ từ từ trở nên phai nhạt. Hơn nữa, Cố Trừng Huy không nỡ để Tô Mộc chịu ủy khuất nữa, một chút cũng không muốn, anh cần nhà họ Cố phải thừa nhận người con dâu này. Chỉ là Cố Niệm Trừng đột nhiên xuất hiện, làm cho cái kế hoạch phải tiến hành sớm hơn dự định.

Ngày đó, Tô Mộc và Cố Trừng Huy đưa Cố Niệm Trừng đi thăm An Bỉnh Du, một nhà ba người vừa rời đi không bao lâu, An Bỉnh Du liền gửi cho ông lão Cố ở Vân Thành xa xôi một tấm hình.

Trên tấm hình là một bé trai trắng trắng mềm mềm, chính là bạn nhỏ Cố Niệm Trừng, kèm theo một lời nhắn: "Chắt của tôi."

Ba chữ tràn đầy kiêu ngạo.

Ông lão Cố là người đã từng lên chiến trường, nhưng hôm nay nhìn thấy tấm ảnh chụp trên màn hình điện thoại, cũng không bình tĩnh nỗi. Ông lão gõ gõ đầu rồng trên cây gậy: "Kêu cái thằng nhóc thôi kia nhanh chóng đem người trở về đây cho ta! Lớn nhỏ đều mang về hết!"

Vì thế, liền có lần gặp mặt này, thời gian liền được định vào ngày cuối cùng của năm.

——

Xe dừng lại ở trước một tòa nhà ba lầu màu trắng, An Văn Lâm và dì giúp việc trong nhà đã sớm chờ ở cửa.

Cố Trừng Huy từ trên xe bước xuống trước, đi tới bên cạnh An Văn Lâm, đem khăn quàng cổ trong tay khoác lên bả vai của mẹ: "Bên ngoài lạnh như vậy, mẹ mau vào trong nhà chờ đi."

An Văn Lâm giận dữ nhìn anh một cái, liền mong đợi mà nhìn chiếc xe màu đen kia, sau đó lại nhìn thấy được một góc màu đỏ, Cố Niệm Trừng cong mông từ trên xe bò xuống.

"Thụp" "thình" "thịch" cái chân ngắn chạy đến trước mặt An Văn Lâm, ngước cổ lên, đôi mắt to chớp chớp, ngọt ngào kêu một tiếng: "Bà nội."

Một tiếng bà nội này, quả nhiên đã nói lên tiếng lòng của bà, An Văn Lâm luôn luôn nhã nhặn lịch sự bỗng dưng vành mắt lại đỏ lên: "Đứa nhỏ ngoan, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong nhà rồi nói, bà nội chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn ngon."

An Văn Lâm dắt tay Cố Niệm Trừng, hướng về phía Tô Mộc đứng bên cạnh xe gật đầu, trong nụ cười lộ ra sự vui vẻ.

Mà lúc này, ở phòng khách trong biệt thự, ông lão Cố ngồi ở trên ghế sa lông kéo căng mặt: "Trước đây đều tại cậu! Nếu không phải do cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình thì đứa cháu nội bảo bối của ta làm sao có thể đi nương nhờ cái lão già họ An kia, ta cũng không đến nỗi đã qua nhiều năm như vậy mà chưa từng được gặp mặt chắt nội một lần!"

Người tuổi càng lớn, càng yêu thương con cháu quá mức.

Tuy Cố Quốc Chương là người đứng đầu nhà họ Cố, nhưng ở trước mặt ông lão Cố lại hết sức quy củ, tuy rằng vẫn là một mặt nghiêm túc, nhưng trong giọng nói lại vẫn hòa hoãn như cũ: "Người nói rất đúng, là con trước đây thiếu cân nhắc."

——

Cuộc nói chuyện này của hai cha con nhà họ Cố kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, khi Cố Trừng Huy từ trên lầu đi xuống, bữa trưa đã được chuẩn bị xong, Cố Niệm Trừng quỳ gối ghế trên chờ ăn, Tô Mộc ở một bên nhắc nhở cậu bé, trước khi ăn cơm thì phải đi rửa tay.

Cố Triều Dương đến muộn hơn một chút, lúc này đang tựa ở đầu cầu thang, thấy Cố Trừng Huy đi xuống, mới nương theo tầm mắt của anh nhìn sang tình cờ nhìn thấy hai mẹ con.

"Được rồi, đừng nhìn chằm chằm nữa, lúc này rõ ràng là chạy không thoát được nữa rồi." Cố Triều Dương cố ý trêu chọc anh: "Thật không nhìn ra, động tác của em còn rất nhanh nha."

Cố Trừng Huy hừ nhẹ một tiếng, hơi hơi xoay cái đồng hồ trên tay: "Động tác của chị cũng thật nhanh nha, suy nghĩ một chút xem lát nữa nên giải thích với ba mẹ như thế nào."

Lời nói này hiển nhiên có ý ám chỉ, Cố Triều Dương hơi choáng, hung dữ trừng anh một cái, lại nhìn thấy người đàn ông này cười toe toét đi về phía vợ con mình.

Bữa cơm này, có lẽ là bữa cơm gia đình vui vẻ nhất trong mấy năm nay. Cố Trừng Huy đã trở về, không chỉ hòa hoãn với Cố Quốc Chương, còn đưa Tô Mộc và Cố Niệm Trừng về. Đối với nhà họ Cố lạnh lẽo đã lâu mà nói vắng, đây quả thực là một việc hết sức vui vẻ.

"Tiểu Mộc, các con dự định lúc nào bàn chuyện vui?" An Văn Lâm cầm lấy đôi đũa trên bàn lên, một bên gắp thêm đồ ăn vào chén Tô Mộc, một bên thì hỏi câu này.

"!"

Tô Mộc ngẩn ngơ, bàn chuyện vui? Bàn cái chuyện vui gì cơ? Tại sao lại muốn bàn chuyện vui?

Đầu óc của cô còn đang nhanh chóng xoay chuyển, An Văn Lâm liền cười nói: "Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, đặt tiệc cưới cũng không dễ dàng, mẹ và ba con xem ngày rồi, là vào mười sáu tháng hai năm sau, là một ngày tốt để kết hôn."