Cứng ngắc, kinh ngạc, vui mừng, đờ đẫn... Đây ước chừng là lần mà Cố Trừng Huy có biểu tình phong phú nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời. Một giây trước, anh còn đang đắm chìm trong tình yêu nam nữ, cho đến khi nhìn thấy cậu nhóc có chút lớn ở trước mặt thì cả người đều ngây ngốc rồi.

Cố Niệm Trừng mang một đôi giày màu trắng, mặc một cái quần nhung dài màu đen, trên cái áo len nhỏ màu đỏ là một chú nai ngây ngô, dễ thương, trong cái cổ áo len kia lộ ra một cái cổ áo sơ mi họa tiết ca rô, một đôi mắt to tròn ngập nước nhìn người trước mặt.

Người ngây ngốc không phải chỉ có một mình Cố Trừng Huy. Tô Mộc nhìn nhóc con đang ôm chặt hai chân cô, mặt mũi đều nhuốm ý cười, cô ngồi xổm người xuống xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc con: "Đến sao không báo trước với mẹ?"

"Chú Trần Chu nói, chúng ta tạo cho mẹ một bất ngờ!" Đôi mắt sáng trừng lớn, ôm lấy cổ Tô Mộc không chịu buông tay. Tô Mộc thuận thế ôm lấy Cố Niệm Trừng, lúc này mới nhìn đến Trần Chu đứng ở trong phòng khách.

"Tiểu Mộc." Người đàn ông một thân tây trang giày da, hướng cô cười nhạt: "Niệm Niệm nhớ em rồi, thực sự là không kịp đợi qua hết Giáng sinh ở Mỹ, không nói với em là vì muốn cho em một bất ngờ, địa chỉ và chìa khóa nhà đều là Đồng tiểu thư đưa."

Lúc Trần Chu nói những lời này, ánh mắt anh ấy lướt qua Tô Mộc, tự nhiên rơi trên người đàn ông đứng phía sau cô. Đứa nhỏ Niệm Niệm này không hiểu chuyện, nhưng Trần Chu nhìn bộ dạng của hai người, nhất là khuôn mặt ửng hồng của Tô Mộc, cũng không cần phải liên tưởng đến những chuyện vừa mới xảy ra trong hành lang. Tiểu Mộc, cuối cùng vẫn là đoạt lại được người đàn ông này, cũng xem như là mong muốn được đền bù đi.

Nghe thấy âm thanh của Trần Chu, Cố Trừng Huy mới lấy lại được tinh thần, giương mắt nhìn về phía người đàn ông đứng trong phòng khách, đây chính là người nên cảm kích mà Tô Mộc nói? Cố Trừng Huy biết Tô Mộc đối với Trần Chu có cảm kích cũng có mắc nợ, lúc này đây trong ánh mắt của anh nhìn về phía Trần Chu cũng không có địch ý quá rõ ràng, nhưng tay lại không tự chủ mà khoát lên đầu vai Tô Mộc, rõ ràng là muốn tuyên bố chủ quyền.

Tô Mộc không để ý đến động tác nhỏ có chút trẻ con của Cố Trừng Huy, nhưng thật ra là nhóc con kia đang không an phận mà giãy dụa trong lòng cô, đôi mắt to quay tròn nhìn Cố Trừng Huy, thanh âm mềm mại vang lên: "Người xấu."

Trong nháy mắt phòng khách có chút trầm mặc, Cố Niệm Trừng cũng không nghĩ đến hai từ mà mình vừa thốt ra lại khiến mặt của ba người lớn biến sắc. Nét mặt của mẹ sửng sốt, mặt của "người xấu" thì tối sầm lại, chỉ có chú Trần Chu mím khóe môi cười, như đang xem náo nhiệt.

"Niệm Niệm, không được không lễ phép như vậy." Tô Mộc hướng về phía cậu nhóc kia lắc đầu.

"Mẹ, là chính mẹ nói, dùng đồ ăn ngon để dỗ con nít đều là người xấu!" Bạn nhỏ Cố Niệm Trừng cố gắng tranh luận, cậu cũng không muốn để cho mẹ nghĩ rằng mình là một cậu bé không lễ phép.

Tô Mộc nhìn về phía Cố Trừng Huy, khẽ nhíu mày, ý tứ trong vẻ mặt rất rõ ràng: Anh rốt cuộc đã làm cái gì với con trai mình vậy?

Cố Trừng Huy ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi: "Đây chỉ là một sự hiểu lầm." Anh nhìn về phía nhóc con nhỏ nhắn ở trong lòng Tô Mộc, tay không tự chủ mà đưa ra véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, trên thực tế lần trước Cố Trừng Huy gặp phải nhóc con này ở Manhattan, đã muốn làm như vậy.

Cố Niệm Trừng nhíu nhíu mày, ôm lấy cổ Tô Mộc, đem đầu nghiêng về một bên khác, chỉ ghét bỏ để lại cho Cố Trừng Huy một cái ót.

Trần Chu biết tiếp sau đây sẽ là một quá trình nhận người thân dài dòng, anh ấy cũng không tiện để ở lại chỗ này: "Tiểu Mộc, Niệm Niệm đã đưa đến cho em rồi, anh quay về khách sạn trước."

Nghe thấy lời Trần Chu nói, Cố Niệm Trừng bỗng nhiên quay người, kéo lấy áo của Trần Chu: "Chú Trần Chu đêm nay không ở lại chỗ này sao?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Cố Trừng Huy lại đen thêm một chút, cũng may tối nay anh sẽ ở đây hòa thuận với nhóc con hướng cùi chỏ ra bên ngoài này, nghĩ đến đây, anh liền cố ý nghiêm mặt lại nhìn về phía nhóc con.

Quả nhiên, Cố Niệm Trừng thấy dáng vẻ hung dữ của anh liền ngây ngốc cả người. Chợt, ngay lúc Cố Trừng Huy đang đắc ý hù dọa cậu, thì nhóc con kia điều chỉnh lại biểu tình một chút, sau đó hung hăng liếc mắt, trừng trở lại.

Tô Mộc dĩ nhiên là không nhìn thấy được một lớn một nhỏ đang âm thầm đấu đá nhau, cô có chút áy náy nhìn Trần Chu: "Em tiễn anh xuống dưới nhà." Cố Trừng Huy đang muốn mở miệng cự tuyệt, Tô Mộc liền đem Cố Niệm Trừng đưa tới trong ngực anh: "Niệm Niệm ngoan, mẹ tiễn chú Trần Chu xuống lầu, con ở cùng với ba... ở cùng với chú này một lát."

Cố Niệm Trừng ngoan ngoãn gật đầu, Cố Trừng Huy lại nghe đến chữ "chú" này thì sắc mặt lại tối sầm, nhưng ôm đứa con nho nhỏ vào trong ngực, thơm thơm mềm mềm, một chút không cam lòng cũng theo đó tan thành mây khói.

——

Tiểu khu vào buổi tối cực kỳ yên tĩnh, Tô Mộc và Trần Chu đi trên hành lang, gió lạnh thổi qua, Tô Mộc liền không tự chủ mà rụt cổ một cái.

"Bên ngoài trời lạnh, em mau lên lầu đi." Trần Chu đứng vững, hai tay đút túi: "Niệm Niệm và Cố tiên sinh lần đầu gặp mặt, đối mặt người xa lạ khó tránh khỏi có chút căng thẳng."

"Mẹ con nói đó." Nhóc con tâm tư đơn giản, nào đâu biết rằng người đàn ông cười híp mắt ngồi đối diện vừa cho mình một cái thang để leo xuống.

Nghe được câu trả lời của nhóc con, Cố Trừng Huy đắc ý nhìn về Tô Mộc ở phía cửa, hơi hơi nhướng mày: Không phải em nói không có kể về ba với con sao? Đã biết là em không thành thật rồi!

Tô Mộc trừng anh một cái, cúi đầu đổi giày.

"Mẹ con có nói cho con biết, ba con tên là gì không?" Cố Trừng Huy dẫn dắt từng bước.

"Cố Trừng Huy!" Vẻ mặt nhóc con chắc chắn, mạnh mẽ nói ra ba chữ này, sau cùng, lại cảm thấy khí thế không thể thua, lại lặp lại một lần, "Ba con tên là Cố Trừng Huy!"

Vì vậy, Tô Mộc liền thấy người đàn ông hơn 1m8 ngồi trên ghế sa lon, từ trên người lấy ra một cái ví tiền, lại từ trong ví tiền rút ra một tấm thẻ căn cước, đắc ý đặt ở trước mặt nhóc con: "Tiểu quỷ, có biết đây là cái gì không? Đây là thẻ căn cước, là giấy chứng nhận được pháp luật quy định có thể chứng minh thân phận một người. Con xem một chút, tên của ba là gì?"

Cố Niệm Trừng nghe xong lời anh nói, liền cúi đầu chăm chú nhìn thẻ căn cước trước mặt. Ảnh chụp trên giấy chứng nhận rất tuấn tú cùng với cái chú trước mặt cái này lớn lên giống nhau như đúc, về phần tên gọi là gì... Cố Niệm Trừng cắn cắn môi dưới, đôi lông mày đẹp nhăn lại, một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trừng Huy.

Cố Trừng Huy hướng cậu nhướng nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, tựa hồ đang nói với nhóc con: Con xem con xem, ba không có lừa con nha, ba là Cố Trừng Huy, chính là ba của con.

Sau đó, âm thanh mềm mại vang lên, nhóc con ngửa đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của anh nói: "Con không biết mấy chữ này..."

"..."

Cố Trừng Huy cứng đờ cả người, liền nghe thấy một trận cười nhỏ không mấy hiền hậu, Tô Mộc ở trong phòng khách cười đến ngã nghiêng.