Lúc Tô Mộc quay lại đảo Trường Mai, mới phát hiện trên đảo có một vị khách không mời mà đến tự xưng là Ngôn phu nhân.
Người phụ nữ trung niên này bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác, Tô Mộc đang không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng thì người phụ nữ đối diện đã mở miệng: "Cháu chắc là Tô Mộc rồi."
Trong giọng nói rõ ràng là rất quen thuộc.
"Tôi là Tưởng Lệ, vợ của Ngôn Minh Khoan."
Lời tự giới thiệu này, trong nháy mắt đã khiến Tô Mộc cứng ngắc lại. Thực sự, khi đang trên đường trở về, Hạ Chinh đã đem những chuyện xảy ra gần đây nói hết đầu đuôi ngọn ngành cho cô. Vì vụ bê bối gian lận tài chính IPO, giá cổ phiếu của Tân Duyệt Năng Ước ở thị trường cấp hai một đường giảm thấp và gần như đã bị cắt ngang trước khi đình chỉ. Trong khi bị cơ quan quản lí lập án điều tra, Chủ tịch công ty là ông Ngôn Minh Khoan cũng bị phanh phui về vụ trọng án của công ty cổ phần Trường Tây năm đó. Trong lúc nhất thời, tranh chấp nổi lên bốn phía.
Nhưng hôm nay, Tưởng Lệ tìm đến cô, làm cho Tô Mộc có chút không giải thích được.
"Thật không nghĩ tới, con gái của Thiệu Hằng đều đã lớn như vậy rồi." Sắc mặt Tưởng Lệ có chút hoảng hốt, mà cái cách xưng hô quá mức thân thiết của bà ta đối với Tô Thiệu Hằng cũng tự nhiên lọt vào tai Tô Mộc.
"Ngôn phu nhân biết ba tôi?" Tô Mộc dừng một chút, trong đầu từ từ hiện lên một hình dáng mơ hồ, trong lúc chờ hình ảnh kia càng ngày càng rõ ràng, Tô Mộc chỉ cảm thấy đại não "ong" lên một tiếng, cả người đều cứng đờ tại chỗ.
Người phụ nữ đối diện không nói thêm gì nữa. Một lúc lâu sau, Tô Mộc mới nghe thấy âm thanh vừa do dự lại vừa chắc chắn của bản thân vang lên: "Vậy bó hoa sơn trà kia chính là của bà đưa tới?"
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng hai người đều hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Hoa sơn trà màu trắng là một loài hoa mà Tô Thiệu Hằng thích nhất, phía sau cánh hoa trắng sáng chói kia là một ngôn ngữ có chút hèn mọn: Bạn sao lại có thể khinh thường tình yêu của tôi.
"Tôi và ba của cháu là bạn học thời đại học. Khi đó, Thiệu Hằng cũng là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường, chúng ta quen biết lẫn nhau trong một buổi giao lưu, không lâu sau đó liền xác định quan hệ yêu đương."
Tô Mộc đã nghe một câu chuyện rất dài, một câu chuyện về ba mình và một người phụ nữ khác. Chàng trai nghèo và cô tiểu thư nhà giàu thầm thương nhau, tình yêu của hai người rất nhanh liền bị người nhà họ Tưởng phát hiện ra. Bọn họ vứt ra những lời khó nghe, đem Tưởng Lệ giam lại trong nhà, hai người họ cứ như vậy liền bị tách ra. Sau này, chàng trai trẻ tuổi đầy nghị lực Tô Thiệu Hằng được Nhà nước của đi Mỹ du học, lấy vợ sinh con. Thời điểm quay về nước thì mối tình đầu của mình cũng đã kết hôn với người khác, mà người này, lại là đồng bạn cùng mình gây dựng sự nghiệp. "Khi đó công ty chỉ vừa mới khởi bước, có rất nhiều chuyện cần phải xử lí, áp lực cũng rất lớn. Minh Khoan cũng không biết từ nơi nào nghe được chuyện tình cảm của tôi và Tô Thiệu Hằng, có một lần say rượu trở về nhà, không chỉ chất vấn tôi, còn động thủ đánh người." Tưởng Lệ nói đến đây dừng một chút, hiển nhiên những lời tiếp theo đây cũng không dễ dàng nói ra.
"Từ nhỏ đến lớn tôi đều là được người nhà nâng trong lòng bàn tay, chưa từng bị ủy khuất như vậy, tôi cũng không biết là bản thân mình khi đó suy nghĩ như thế nào, chính là cảm thấy đặc biệt tủi thân, muốn tìm một góc riêng biệt nào đó khóc lớn một trận. Đến khi tôi phản ứng lại, thì người cũng đã ngồi trong nhà Thiệu Hằng rồi." Thanh âm của Tưởng Lệ có chút vội vã: "Tô tiểu thư, tôi và Thiệu Hằng là trong sáng, chỉ là bị Minh Khoan và mẹ của cô hiểu lầm thôi."
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không cần Tưởng Lệ nói, Tô Mộc cũng hiểu rõ.
"Con người của Minh Khoan thật ra cũng không xấu, chỉ là hơi ích kỉ một chút, ông ấy cho rằng lúc đó tôi và ba cháu vẫn còn tình cảm với nhau, liền không buông tha cho Thiệu Hằng. Chuyện Trường Tây năm đó, ông ấy cũng chỉ là muốn cho Thiệu Hằng một bài học, cũng không hề biết khi đó Thiệu Hằng đã đặt lên toàn bộ tài sản..."
"Đủ rồi!" Tô Mộc đến một chữ cũng không muốn nghe tiếp. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Lệ, trong đôi mắt đẹp kia không hề che giấu sự tức giận, nói lâu như vậy, cũng chỉ vì muốn bào chữa cho chồng mình thôi. "Cho nên, hôm nay Ngôn phu nhân đến đây chính là để nói với tôi những chuyện này sao? Vậy tôi cũng mong bà lắng nghe cho rõ, tôi mặc kệ trước kia giữa các người đến cùng là có nút thắt như thế nào, chỉ cần cái chết ba tôi năm đó không phải là ngoài ý muốn, thì những người ở sau lưng ông ấy động tay động chân đều phải trả một cái giá thật đắt!"
"Tô tiểu thư, chuyện năm đó là Minh Khoan có lỗi với Thiệu Hằng, nhưng khi đó tôi và ba cô thật sự là trong sạch." Tưởng Lệ như là còn muốn giải thích gì đó với Tô Mộc.
Tô Mộc cảm thấy bản thân như bị rút hết sức lực: "Tôi đương nhiên tin tưởng cách làm người của ba tôi rồi." Cô nhắm mắt lại: "Ngôn phu nhân, ba tôi đã qua đời rồi, phiền bà sau này đừng quấy rầy ông ấy an nghỉ nữa."
Trước khi Tưởng Lệ rời đi, trạng thái tinh thần cũng không tốt, không biết là bởi vì chồng gặp chuyện không may ảnh hưởng hay là đang ở đây nhớ lại chuyện cũ mà liên tục nói xin lỗi với Tô Mộc.
Tưởng Lệ đi rồi, Tô Mộc một mình đi dạo bên bờ biển, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của Tưởng Lệ, cũng nghĩ đến chuyện giữa Tô Thiệu Hằng và Phương Thanh. Tuy rằng cô tin tưởng Tô Thiệu Hằng và Tưởng Lệ khoảng thời gian đó cũng thực sự không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Tô Mộc hiểu rõ, mấy năm nay, người ở trong lòng ba cô hoàn toàn không phải là mẹ cô.
Thực ra lúc còn rất nhỏ cô đã cảm giác được tình cảm giữa hai người họ rất bình thường. Lúc nhỏ cô từng hỏi Tô Thiệu Hằng, có phải là mẹ không thích cô không nên mỗi ngày mới có thể bận rộn như vậy đều không ở bên cạnh cô. Lớn lên rồi, cô mới dần dần hiểu rõ, cái hình thức sống chung bình bình đạm đạm này là chỉ mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa giữa hai người họ, không có quá nhiều tình cảm mãnh liệt, cùng lắm cũng chỉ là vừa vặn sống qua ngày mà thôi.