Lúc Cố Trừng Huy dựa theo địa chỉ của Tô Mộc chạy tới, chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
Bên ngoài quán bar, hai người phụ nữ kề vai sát cánh dựa vào chân tường, mỗi người trong tay đều cầm một chia rượu, đang lúc anh tới tôi đi, từng ngụm từng ngụm rót vào miệng, trong miệng còn lẩm bẩm. Mà xung quanh, người vây quanh một vòng xem náo nhiệt.
"Cô nói, Tống Trạm anh ta có phải là tên đểu không?"
Tô Mộc gật đầu: "Đúng, Tống Trạm là tên đểu! Cố Trừng Huy cũng là tên đểu!" Cô ngửa cổ uống một ngụm rượu, đếm trên đầu ngón tay từ một tới năm, một bên thì đọc tên: "Lâm Thiên Di, Lý Hi Nguyệt, Lê Duy Duy, Khương Y Đình.......Hoa nhài nhỏ, cô nói xem, tôi có cần phải trở về không? Tôi không trở về.......Chẳng phải sẽ thuận tiện cho bọn gái điếm* này!"
*tiểu biểu tạp “ 小婊砸 ”: là một lời mắng chửi nhưng không có ý xấu, giống như nói đùa mà thôi. Là phương ngôn của Ninh Hạ (một vùng của Dương Châu). Là câu mắng yêu thích của người Ninh Hạ thế hệ trước. Thông thường là người già dùng để mắng tiểu bối. Biểu tạp có âm rất gần với “gái điếm”. Tuy rằng khó nghe nhưng trong miệng người già thực chất chỉ là một loại từ ngữ trách cứ, không có tính sỉ nhục.
"Chính là như vậy!" Hứa Mạt ăn không nói có mà gật đầu, "Tuyệt đối không thể thuận lợi cho bọn gái điếm này được!"
............
Càng nói càng kỳ cục.
Hạ Chinh đứng ở một bên nghe được mà da đầu tê dại.
Ông chủ của quán bar thấy người tới, xem chừng là bạn bè của hai cô gái này, vẻ mặt đau khổ: "Ngài có thể nghĩ biện pháp chứ, mau chóng tiễn hai bà cô này đi, tôi vốn chỉ là làm ăn nhỏ, còn muốn mở tiệm kiếm tiền nuôi gia đình mà, tiền bo của đêm nay tôi cũng không cần, được không?"
Cố Trừng Huy đến gần, quỳ xuống ngồi xổm trước mặt Tô Mộc, người phụ nữ mắt say lờ đờ mông lung nhìn thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, "A, hoa nhài nhỏ, cô xem~" Tô Mộc kéo kéo Hứa Mạt, "Đàn ông ở thị trấn trên này bộ dạng thật đúng là không tệ."
Hứa Mặt mắt nhìn câu được câu không, "Tạm được, so với cháu trai ngoại nhỏ của tôi còn kém xa..."
Tô Mộc nghiêng đầu, "Thật có chút giống với cháu trai ngoại nhỏ của cô..." Nói xong, cô dùng tay vỗ vỗ mặt của Cố Trừng Huy, "Anh đẹp trai, anh tên gì vậy?"
Cho dù là tính tình Cố Trừng Huy tốt, lúc này nhìn Tô Mộc giống như sâu rượu, kiên nhẫn cũng đã sắp bị tiêu hao rồi, dứt khoát nắm lấy tay của người phụ nữ, một phen đem người khiêng trên vai, quay đầu lại liếc nhìn Hạ Chinh một cái, "Đem Hứa Tổng nâng dậy."
Thị trấn Tường Vân xem như là một cảnh điểm có chút danh tiếng, trên thị trấn có đặc biệt nhiều khách sạn. Cố Trừng Huy liền chọn một nhà gần đó, mới vừa đi vào, ông chủ khách sạn đã bị dọa mắt choáng váng.
Hơn nửa đêm như vậy rồi, hai cô gái uống rượu say bị lôi kéo mở cửa phòng như thế này, ông chủ trong lòng bồn chồn, suy nghĩ có nên báo cảnh sát hay không. Đang muốn tìm vợ của mình thương lượng một chút, cô gái có vóc dáng cao gầy đột nhiên che miệng. Sau đó ——
Oẹ một tiếng, nôn lên toàn thân người đàn ông.
Cố Trừng Huy nhíu mày, áp khí quanh thân thấp lại càng thấp hơn, "Ba căn phòng."
Ba căn phòng?
Ông chủ nhìn thấy trước có bốn người, ba căn phòng, vậy ai với ai cùng một phòng?
Cố Trừng Huy hiện tại một câu nói thừa thãi cũng không muốn nói, chỉ dặn dò ông chủ, "Tôi trả cho ông gấp đôi tiền thuê phòng, giúp tôi tìm một nữ nhân viên phục vụ đáng tin, chăm sóc người phụ nữ đằng sau một chút."
Hứa Mạt còn đang hùng hùng hổ hổ, mười câu trong lời nói, có chín câu là đang ân cần thăm hỏi ba đời nhà Tống Trạm.
Ông chủ cảm thấy người đàn ông này không giống người xấu, cắn răng một cái, gật gật đầu, "Được, tôi nhờ vợ tôi đến giúp đỡ."
Cố Trừng Huy kéo Tô Mộc vào phòng, trở tay khóa cửa phòng lại, trực tiếp đem người nhét vào trên giường, bắt đầu cúi đầu cởi nút áo sơ mi.
Người phụ nữ nằm trên giường vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, chắc là đã nôn ra rồi, người hơi tỉnh táo một chút.
Tô Mộc dùng tay chống đỡ cơ thể dậy, lại nhìn thấy một l*иg ngực cường tráng, ánh mắt ướt sũng khẽ nâng, rốt cục nhận ra rõ người tới: "Cố Trừng Huy?"
Cố Trừng Huy nhìn người phụ nữ trước mặt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, con ngươi trong suốt lộ ra ánh nước, đôi môi đỏ mọng bị rượu thấm đẫm càng thêm thắt lại.
Người phụ nữ này mới là đồ đểu!
Anh thuận tay quơ lấy chăn trên giường, đắp lên trên đầu Tô Mộc, che khuất đi khuôn mặt khiến anh hô hấp rối loạn.
Tô Mộc không thuận theo, hai cánh tay vung loạn lên, kéo chăn Ba Lạp xuống, cả người dường như cũng hưng phấn: "Cố Trừng Huy, anh cuối cùng cũng chịu cởi cho em nhìn!"
Hiệu quả cách âm của khách sạn rất kém, Cố Trừng Huy bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, ngay sau đó, một thân thể ấm áp liền áp tới: "Tô Mộc, đừng nghịch ngợm."