Tôi đã được tám tháng tuổi và càng trở nên thiếu kiên nhẫn. Đã biết nói, và thậm chí còn đi được. Chúc mừng tôi đi nào!
Nhưng khi bước đi, tôi vẫn không thể lơ là khi phần đầu còn quá nặng. Sự cân bằng rất quan trọng, sự cân bằng…
Dù nói vẫn còn chút ngọng. Nhưng khi mọc răng, tôi đã có thể nói chuyện đàng hoàng với người khác.
Từ khi sinh nhật lần đầu trôi qua, tôi luôn chờ thời cơ để đi ra ngoài và đứng sau lưng gọi ông anh trai đang chuẩn bị rời đi.
“Shuu, Em cũng muốn ra ngoài chơi!”
Một đứa trẻ với mái tóc vàng sống tại làng Garigari và là anh trai tôi, Shuu giờ đã năm tuổi. Anh ấy vẫn chưa phải làm việc và thường chơi với lũ nhóc khác, thỉnh thoảng đi nhặt củi hoặc lấy nước. Tôi cũng muốn tham gia!
“Eeeh. Chưa được đâu Ryou à. Em sẽ mệt siêu nhanh luôn đó… “
Trong khi ngoáy mũi, anh ấy làm một khuôn mặt như thể thực sự không muốn làm vậy.
Thằng oắt này!! Chúng ta là cặp đôi ‘Shuu☆Ryou’ kia mà, đối xử với em tử tế thêm chút nữa coi nào!
Ờ thì, những gì Shuu nói là không sai và tôi thì chẳng thể cãi lại được. Đúng là tôi có thể đi được, nhưng sức bền thì lại không có. Dù sao thì tôi cũng chỉ mới vừa được sinh ra thôi.
“Sẽ ổn thôi. Nếu Ryou thấy mệt thì anh sẽ cõng em vậy. Ryou này, ra ngoài cùng anh nha?”
Giọng nói ấm áp đó như thể phát ra từ thiên đường vậy.
M-một thiên sứ! Vị thiên sứ với vầng hào quang lấp lánh trong lốt trẻ con này là Maru, 7 tuổi. Tuyệt quá, dù anh chỉ toàn da bọc xương!!
Maru nghe lén cuộc trò chuyện giữa Shuu và tôi, ném cho một chiếc phao cứu sinh. Tôi gật đầu lia lịa với đôi mắt sáng lên.
“Mẹ ơi! Hôm nay cho Ryou đi cùng bọn con nhé! Con đi đây!”
Shuu gọi cho mẹ khi bà đang làm việc trên đồng và ‘Bộ ba anh em của sự kết thúc’ đắc thắng rời đi.
Bon tôi đến bờ sông và tham gia cùng những đứa nhóc khác trong ngôi làng. Được khoảng tầm 15 đứa. Tôi là đứa nhỏ tuổi nhất và kế sau là ông anh mũi thò lò, Shuu. Nói chung thì đám nhóc này vào tầm 7 đến 9 tuổi. Trước khi tôi nhập bọn, đứa nhỏ tuổi nhất là Shuu. Chúng thường chơi ở ven con sông này.
Nhân tiện, sau khi rời khỏi nhà thì thể lực của tôi đã đạt đến cực hạn, Maru hiện đang bế tôi. Tehepero. Shuu ngoáy mũi và làm cái bản mặt kiểu ‘Anh đã bảo rồi mà’, còn tôi thì giả vờ không biết gì. Hehe, đến được đây đã là chiến thắng rồi!
Khi phát hiện ra người mới, tức là tôi đấy, đám nhóc lại gần với một vẻ tò mò.
Em mấy tuổi? Em nói được à? Chà–! Em tớ không thể làm như vậy, vân vân và vân vân, bị ấn tượng, họ chạm vào đôi bàn tay nhỏ xinh của tôi. Fufufu, nhỏ nhắn và dễ thương hở. Tôi thì thiếu đi sự tròn trịa thường thấy của mấy đứa bé, nhưng… là thành viên của làng Garigari thì chịu thôi.
Mọi người ai cũng chỉ toàn da bọc xương. Chỉ toàn da bọc xương là điều kiện để sống ở làng Garigari à?
Chúng ta gần sông sát núi như vậy, sao không đi bắt cá hay hái rau rừng?
Cùng nhau kiếm thêm một vài dưỡng chất nào!
“Nè, mọi người thường làm gì ở đây vậy? Bắt cá sao?”
Tôi ngây thơ ném một câu hỏi cho chúng. Nhưng đám nhóc quanh tôi ngây người ra một lát và bắt đầu cười lớn.
“Không đời nào! Con sông này sâu và nguy hiểm lắm, cá bơi vừa nhanh vừa trơn nên bắt chả được đâu! Mà câu nói của Ryou thú vị thật.”
Sao họ lại cười tôi? Ai bảo đi bắt bằng tay hả! Lưới, dây câu đâu –
xài mấy dụng cụ ấy!
“Không có chút… dụng cụ nào sao?”
“Không! Chỉ có đồ làm đồng thôi!”
Nói thế, mấy cô con gái trước mặt tôi đồng thanh đáp lại “Nhể~~~?”.
Grrr! “Nhể~~~?” nghe cũng dễ thương đấy, chỉ là mấy thứ cơ bản, sao mấy người không tự làm? Trưởng làng không có tí đồ câu nào à? Dù tôi còn chả biết trưởng làng là ai.
“Không cần phải bắt nhiều, h-hay là ta thử làm thứ gì đó đơn giản thôi…?”
Tôi rụt rè hỏi...
Họ cười nhạo mỗi lần tôi mở miệng hỏi điều gì! Ánh mắt như nói lên “Chỉ là một đứa bé không biết gì cả!”
Thực chất tôi còn lớn hơn mấy người đấy nhá! Dù trông như đứa bé, nhưng bà đây có bộ não của người lớn đấy. Ngạc nhiên chưa!
Không ngoài dự đoán, lũ nhóc trong làng cười phá lên khi nghe câu hỏi của tôi.
… chưa biết gì mà đã đòi vượt sông.
“HAHAHA! Tuyệt đấy! Làm dụng cụ! Ryou muốn trở thành pháp sư kìa! Tuyệt thật đấy!”
Pháp sư sao, họ đang chế nhạo tôi kìa. Tôi không muốn trở thành kẻ khác người đâuuuuuuu. Và tôi chưa hề nói như vậy nhá! Bà đây không có ngu!!
…C-cứ đà này mình sẽ trở thành một con nhóc rụt rè mất.
Thấy khuôn mặt có chút khó chịu và dường như không thể đứng nhìn, Maru vỗ đầu tôi. Cảm ơn anh Maru. Cảm ơn, *híc*, lòng tốt của anh trai khiến tôi đổ lệ.
“Ryou chỉ mới sinh ra được một năm thôi, đừng bắt nạt con bé như thế chứ… và nghe này, hôm qua mình hỏi trưởng làng rồi và ông bảo là có một Pháp sư sắp sửa đến đây đấy!”
Những lời vắn tắt của Maru tốt bụng như gây sốc.
Hứ, ‘pháp sư’ là gì? Ngay cả anh cũng muốn đem tôi ra làm trò cười sao? Dù mới vỗ đầu tôi? Giỡn mặt đấy à? Được lắm, anh cút đi!
Mặc kệ vẻ mặt hờn dỗi của tôi, sự căng thẳng của mấy đứa nhóc khác như tăng lên.
“Thật sao!? Hết xảy! Lần trước họ đến là vào hai năm trước, thời khắc này lại đến rồi.”
Những đứa trẻ trong làng tràn đầy hào hứng. Eh, vậy là sao? Gì thế này? Eh? Bắt nạt tôi đấy à?
Thấy lông mày tôi nhíu lại, anh Maru bắt đầu giải thích.
Thế giới này có một chức nghiệp là Pháp sư, họ luôn cố gắng giúp đỡ cuộc sống của mọi người!
Có vẻ khi các pháp sư đến, họ sẽ làm một bồn chưa nước, kích thích tăng trưởng cho cây trồng và thậm chí còn tưới tiêu cho những cánh đồng đang khô héo!
Những con người tuyệt vời sẽ giải quyết mọi vấn đề cho làng ta. Họ là các pháp sư. Được thuê bởi đất nước, miễn phí giải quyết mọi chuyện. Nếu được trả công thì sẵn sàng giải quyết các yêu cầu của cá nhân.
Oh. Thật đấy à. Pháp sư tồn tại kìa! Tuyệt vời! Pháp sư thật tuyệt vời!
… Mấy người nghĩ tôi sẽ nói thế à?
Bà đây không dễ bị lừa đâu. Đám pháp sư này hẳn là ‘Người có chuyên môn cao’ thôi. Phải chứ?
Chắc là vậy.
Tin pháp sư tồn tại y như con nít ấy! Và khi nãy lại cười tôi? Trẻ con quá đấy? Chẳng phải vậy sao?
Pupupu, pháp sư à.
Hmm, nhưng đây là cơ hội. Tôi cuối cùng có thể tìm ra nơi này là đâu. Tôi đã hỏi cha rằng đất nước này tên gì và câu trả lời là ‘Kastaar’.
Nó ở đâu chứ, tôi chưa từng nghe cái tên này trước đây... Hay là nó không tồn tại? Còn tôi chẳng thể tìm được chút thông tin nào.
Có lẽ tôi nên hỏi họ, những người đó hẳn sẽ biết rất nhiều điều về thế giới. Về những điều mà bản thân chưa rõ. Và sẽ sớm thôi.
Ah, pháp sư ơi, đến nhanh lên đi! Pupu…có đến không đấy?
Ah, mà trước đó phải làm vài dụng cụ bắt cá cùng một chiếc giỏ để đựng rau rừng đã.
Tôi ghét bị đói!