Đôi lời của thằng trans: Tác giả chơi chữ khá nhiều trong chương này nên cứ vứt não ra mà đọc, vì lười nên mình không muốn làm note giải thích, thắc mắc cứ qua eng ấy. Thân!
~~~~~~~~~~~~
Chờ đã, nguy hiê-…! Mém nữa thì! Quan tâm đến con gái mình thêm chút nữa đi!
Hiện tại tôi đang được cõng trên lưng mẹ.
Vừa cõng tôi trên lưng, bà vừa làm việc trên cánh đồng. Mỗi cú vung quốc của bà như thể chuẩn bị đánh tôi vậy, thật đáng sợ. Mẹ ơi, con không nghĩ là nên vung quốc cao đến thế đâu, người không thấy mệt à?
Mỗi lần mẹ nâng quốc, đôi mắt của đứa bé lại mở to ra và căng thẳng, là tôi đấy.
Bằng cách nào đó mà đã bốn tháng trôi qua kể thì khi tôi chào đời. Tôi đã hiểu được vài điều, nhưng vẫn còn nhiều chuyện lại chưa.
Điều đầu tiên, có vẻ như chúng tôi đang sống tại một ngôi làng nông nghiệp nhỏ.
Nhưng có vẻ sản lượng thu hoạch của chúng tôi không được tốt cho lắm khi mọi người đều gầy tong teo thế kia.
Tên của ngôi làng này là Garigari!
Thằng cha nào lại đi chọn cái tên này thế! Dĩ nhiên là cái tên sẽ phần nào cho thấy đặc điểm của ngôi làng, nhưng này thì trắng trợn quá thể! Đi mà chọn cái tên nào có cảm tình hơn tí đi!
Điều thứ hai là cái tên của tôi.
Tên tôi là Ryou. Gia đình gọi tôi là Ryou-chan.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng đó là một cái tên khá hay cho con gái, có cảm giác ngầu ngầu sao ấy, nhưng tôi đã rùng mình khi nghe tên của những người anh trai.
Bắt đầu với người anh cả, cùng giới thiệu những người anh trai của tôi nào.
Anh cả Hajime (13 tuổi). Anh thứ, Jirou (12 tuổi). Anh ba, Saburou (10 tuổi). Anh tư, Maru (6 tuổi). Anh năm, Shuu (3 tuổi).
Mọi người không thấy sao?
Người anh cả có cái tên khá đơn giản và dễ hiểu, nhưng người anh thứ tư lại tên là Maru. Theo thứ tự kia thì phải là Shiro mới đúng! Đó là nhưng gì tôi muốn nói, nhưng lại là Maru. Kế tiếp là Shuu. Và tôi là Ryou.
Tôi thực sự sửng sốt khi nhận ra. Nói cách khác, cách đặt tên của cha mẹ tôi xoay quanh câu chuyện sau.
Bắt đầu là Hajime, Jirou, Saburou. Như cách đếm vậy.
Khi đến đứa thứ tư thì câu chuyện đổi thành ‘Hãy dừng việc có con lại’ và đặt cho anh cái tên Maru. Như là điểm dừng, cái dấu chấm câu ấy.
Nhưng khi sinh thêm đứa nữa thì nó lại thành ‘Lần này, làm ơn đừng thêm đứa nữa!’ và anh ấy được ban cho cái tên là Shuu.
Tuy nhiên, lại thêm một đứa được sinh ra, đó là lý do tại sao tôi tên là Ryou. Như trong Shuuryou.
Tôi đã sốc khi nhận ra!
‘Ngầu quá! Mình thích nó!’ Đó là những gì tôi nghĩ về cái tên của bản thân…
Ước gì tôi chưa bao giờ để ý đến. Chết tiệt, đôi khi tôi lại ghét sự vĩ đại của bản thân mình ghê.
Ờ thì, cứ nghĩ như này cũng chẳng có ích lợi gì cả.
Đó là tên tôi. Ý nghĩa của nó là một chuyện, nhưng vì nghe có vẻ khá hay nên chúng ta hãy cùng nhau quên đi ha… Yea…
Dù vậy, bố mẹ để tôi nằm cạnh nhằm giữ tôi không khóc, và làm ‘chuyện đó’ mỗi đêm.
N-này! Con đang ở ngay bên đấy?! Ông anh cả thì lại hào hứng nhìn trộm qua khe cửa!
Nhân danh những đứa con, phiền hai người dừng lại giùm cái.
Ý tứ hơn một chút đi!
…Tên của đứa kế tiếp sẽ là gì đây… Hmm, nếu ra được một đứa em dù trai hay gái, tôi sẽ đặt tên cho chúng.
Với chút tiếng tăm trong việc vô trách nhiệm khi đặt tên, bố mẹ tôi cũng có một cách sống vô trách nhiệm nốt.
Đầu tiên, họ không hợp làm nông đân tí nào cả. Cách gieo trồng của họ khá cẩu thả.
Đó là lí do mùa màng ở làng Garigari lại điễn ra không mấy tốt đẹp còn bản thân tôi thì chưa thể làm gì được. Bực ghê á. Mặc dù hiểu được họ nói gì, nhưng cơ miệng thì chưa phát triển khiến tôi không thể phát âm đúng gì cả. Khi tôi cố nói thì nó lại thành ‘ObuObu’.
Quả là một gánh nặng.
Khi người anh trai mới ba tuổi của tôi đã phụ giúp việc đồng áng.
Có vẻ kể từ sinh nhật lần thứ mười thì tất cả mọi trẻ em trong làng đều phải làm việc, vì thế cả ba người anh lớn nhất đều đang giúp việc đồng áng.
Để không thành vật cản đường, mấy đứa nhóc chưa đến mười tuổi đều phải cùng nhau ra ngoài chơi. Nhưng một đứa bé như tôi thì chưa thể nào chơi với mấy nhóc kia được, buộc phải ở trên lưng mẹ.
Uuuuuuuuun. Tôi cần phải cử động sớm nhất có thể… Lẹ lên!
Cử động đi, cơ thể của ta! Đứng dậy mau! Đó là những gì tôi hét lên trong lòng, nhưng chẳng ích gì.
…Lí do tôi vội vàng như vậy… là vì gia đình này thực sự rất nghèo.
Tôi muốn giúp các anh và cha mẹ, nhưng chỉ vì lợi ích của bản thân thôi.
Tôi thực sự không muốn nghĩ quá nhiều, nhưng… “Cắt giảm miệng ăn”… đơn giản là giết hoặc bán những đứa trẻ không thể tự thân làm việc (như tôi)… Tôi có chút quan ngại về việc này.
Có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng ánh nhìn khi mẹ nhìn tôi có chút đáng sợ. Thật đấy.
Những người lớn tuổi hơn tôi đều là con trai.
Bố mẹ tôi thì không hề có chút rung động kiểu ‘Ồ, lần đầu ta có con gái này’ tí nào cả. Có lẽ bởi vì… ờ, kiểu đó đó.
Đó là lí do tôi phải chứng minh rằng bản thân mình hữu dụng, nếu không mọi chuyện sẽ xấu đi mất.
Hãy học cách đi và nói trước sinh nhật đầu tiên nào. Đừng chơi liều nha mẹ. Đây sẽ là một đứa con gái hái ra tiền đấy!