Phòng khách dưới lầu náo nhiệt vô cùng. Người của Đường gia, trừ Đường Hâm đã kết hôn và có cả con thì Đường Võ, Đường Nhất, Phùng Dã và Trương Vọng cũng đã cưới vợ, con trai Đường Võ và con gái Trương Vọng đều đã hơn ba tuổi. Đường Nhất và Phùng Dã thì tạm thời chưa có ý định có con. Đường Văn cũng đã có đối tượng, tháng sau cả hai sẽ kết hôn. Ba đứa nhỏ cùng chơi với nhau trong phòng khách, dư thừa năng lượng đến độ làm người khác chả biết phải làm sao. Đường Thừa cưỡi trên người Tiểu Hắc, đuổi theo hai đứa nhỏ khác.

"Tiểu Hắc, chạy chậm chút, đừng để tiểu thiếu gia ngã đó!" Đường Xuân lo lắng đi theo.

"Đó là Tiểu Hắc Tử!" Thím Xuân sửa lại.

Đường Xuân lầm bầm: "Tiểu Hắc, Tiểu Hắc Tử, Tiểu Tiểu Hắc, cũng chỉ có bà mới phân biệt được."

Cả phòng khách bật cười ha hả.

Chừng bốn mươi phút sau, người trong phòng khách dưới lầu mới thấy Đường Miểu rề rề đi xuống, tuy ăn mặc chỉnh tề nhưng cả người lại lộ rõ vẻ biếng nhác sau một cuộc tình ái. Tất cả đều hiểu rõ trong lòng.

Đường Tư Hoàng xuống muộn vài giây, ăn ý đi theo bước chân của Đường Miểu, lúc cậu bước xuống bậc thang cuối cùng, thấy cậu dường như thoáng loạng choạng, liền dứt khoát bế bổng cậu lên, bước hai bước tới trước sofa, ngay khi Đường Miểu còn chưa kịp kháng nghị đã bị y đặt xuống ghế.

Đường Thừa trốn sau lưng ông ba nhà mình, nhe răng chọc Đường Miểu: "Chú xấu hổ quá đi! Lớn rồi còn để bác bế!"

Đường Miểu nghiến răng: "..."

Trịnh Kỳ cười thầm trong lòng, mau chóng nhét một miếng táo vào miệng nhóc con hư hỏng.

Trịnh Kỳ và Đường Hâm phải nói là kết hôn chớp nhoáng, chỉ mới sống chung hơn ba tháng đã cưới nhau. Đường Miểu lúc trước còn lo hai người tiến triển quá nhanh, tình cảm vẫn chưa vững chắc, nhưng cả hai vẫn luôn rất ăn ý, cực kỳ mặn nồng, đến nay vẫn như hồi mới cưới. Có thể thấy được, cái chuyện tình cảm này, giống như con người uống nước vậy, nóng lạnh tự biết. Trịnh Kỳ nhìn thì có vẻ ỏng ẹo nhưng thực chất lại rất mạnh mẽ, lại còn biết cách ở chung với một đám ông lớn, từ khi vào cửa Đường gia thì vẫn luôn rất hòa đồng với mọi người.

Đường Thừa cạp miếng táo, tiếp tục trêu Đường Miểu: "Lêu lêu xấu hổ!"

Đường Miểu cũng chả thèm phản bác, trực tiếp bưng đống trái cây Trịnh Kỳ đã gọt cho nhóc tới trước mặt mình, ăn một lúc hết ba miếng. Đường Thừa tức thì quýnh cả lên, bay tới cướp lại. Đường Miểu cố ý chọc nhóc, đương nhiên sẽ không để nhóc lấy được. Đường Thừa chẳng hề khóc, y như một chú khỉ, bò bò lên người cậu. Đường Thừa đi theo Đường Miểu và Đường Tư Hoàng không lâu nhưng rất thích hai người, nhất là Đường Miểu, dù là có lúc bị Đường Miểu chọc tới khóc nhưng khi gặp lại Đường Miểu thì vẫn cứ hí hởn bám theo cậu.

"Thắt lưng không đau?" Đường Tư Hoàng thì thầm bên tai Đường Miểu trách cứ, ôm Đường Thừa đang ngồi trên người cậu xuống bên cạnh.

Đường Miểu bị Đường Thừa đè quả thật có hơi khó chịu, không đùa với nhóc nữa, chỉ trêu chọc nói vài câu.

Hai "bé" ngồi chơi bên kia, những người lớn bên này thì ngồi trò chuyện với nhau.

"Papa, lần này ba với Đường Miểu tính tới căn cứ nào? Chú Tiếu tới hỏi vụ này đó." Đường Hâm nói.

Đường Tư Hoàng liếc qua Tiếu Hồ Lâm: "Vậy sao? Ta còn tưởng cậu ta tới kêu Đường Thất qua chứ."

Đường Văn dìm Tiếu Hồ Lâm: "Đúng là thế thật. Nhưng mà hình như ngài ấy làm Đường Thất bực mình nên tới giờ Đường Thất vẫn chưa chịu."

"Cái gì mà "kêu qua?" Là "kêu về" mới đúng." Tiếu Hồ Lâm bắt chéo chân, "Đường Thất đã gả cho tôi rồi thì là người của Tiếu gia tôi."

Đường Thất trừng hắn: "Họ Tiếu kia, da mặt anh dày quá đấy. Rốt cuộc là ai gả cho ai hả?"

"Hai người rốt cuộc là ai trên ai dưới thế?" Đường Võ nhịn không được hỏi lần nữa. Hắn ta cực kỳ tò mò về vấn đề này.

"Tôi trên!" Tiếu Hồ Lâm và Đường Thất đồng thanh trả lời.

Bọn họ đã nhận giấy kết hôn ở căn cứ. Căn cứ Đường thành và căn cứ Kinh đô đều không phản đối nam nam kết hôn, nhưng lại càng khích lệ nam nữ yêu nhau hơn. Khi nam nữ của hai căn cứ kết hôn, căn cứ sẽ cung cấp "trợ kim". (Nhưng điều kiện tiên quyết là trong vòng ba năm không thể ngoại tình hoặc ly hôn, nếu không cả hai bên nam nữ đều phải trả lại trợ kim. Đây là để phòng ngừa có người vì trợ kim mà kết hôn giả.) Nhưng mà, đến tận bây giờ, mọi người vẫn không thể biết được Đường Thất và Tiếu Hồ Lâm rốt cuộc là ai trên ai dưới, ai cũng bảo là mình đúng. Nói hai người là hỗ công thì lại đồng thanh phủ nhận, kết quả khiến mọi người càng thêm mơ hồ.

Đường Tư Hoàng không có hứng thú nghe Tiếu Hồ Lâm và Đường Thất cãi nhau, hỏi: "Để ý cái này làm gì? Đường Tiểu Miểu còn chưa xác định."

Tiếu Hồ Lâm giơ dấu "dừng chiến" với Đường Thất, đáp lời: "Tôi với Đường Thất muốn đến căn cứ Tây Loan, nếu cậu và Đường Miểu chưa quyết định chỗ nào thì có thể đi cùng bọn tôi. Còn nếu hai người không muốn đến căn cứ Tây Loan thì tôi muốn xin nghỉ phép cho Đường Thất."

Đường Thất tuy ở cùng Tiếu Hồ Lâm nhưng vẫn làm việc cho quân đoàn hoa quả. Chỉ có điều, Đường Tư Hoàng suy xét đến quan hệ của hắn và Tiếu Hồ Lâm nên cũng không thường cho hắn đi đâu quá xa.

Đường Miểu chơi với Đường Thừa cũng có nghe thấy bọn họ nói chuyện, lúc này mới lên tiếng: "Con không muốn tới căn cứ Tây Loan. Cha, con muốn trở lại thành phố G xem sao." Trong lòng cậu đã có ý nghĩ này từ lâu. Chỉ là, cho tới nay, tang thi ở phía nam nhiều hơn so với phía bắc, cậu không dám tùy tiện tiến về phía nam. Mà bây giờ, tang thi đã giảm nhiều so với năm năm trước, sức mạnh của cậu và cha cũng đã hoàn thiện, đi một chuyến về phía nam cũng không phải vấn đề gì lớn.

Cả phòng nhất thời im bặt tiếng. Thành phố G, đó là quê hương của bọn họ...

Đường Tư Hoàng không chút do dự: "Được. Vậy thì đi thành phố G."

"Con cũng đi, con cũng đi!" Đường Thừa không rõ mọi người đang nói cái gì, cũng ham vui chọt vào.

"Được, Thừa Thừa cũng đi." Đường Miểu dỗ nhóc.

"Nghe vậy làm tôi cũng muốn trở lại thành phố G." Tiếu Hồ Lâm xoa cằm, khẽ than.

Đường Hâm vẫn hơi lo lắng: "Papa, phía nam nguy hiểm như vậy, nếu ba và Đường Miểu tính đi một mình thì mọi người lo lắm. Hai người dẫn thêm người đi cùng đi."

Trong năm năm này, Đường Hâm đã trưởng thành rất nhanh chóng, nhiều người còn thường xuyên nhận nhầm hắn thành Đường Tư Hoàng, bề ngoài chỉ là thứ yếu, bất kể là thủ đoạn hay tác phong, hắn đều di truyền phần lớn từ cha mình. Hắn biết mình không thể đi được. Từ sau lần đầu tiên Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đến các căn cứ khác để khảo sát, Đường Tư Hoàng đã giao dần quyền quản lý căn cứ Đường thành vào tay hắn. Đến khi thấy không ổn thì hắn cũng đã trở thành phó lãnh đạo căn cứ Đường thành, hô hoán mình bị lừa cũng chẳng còn kịp nữa.

Đường Xuân và thím Xuân liếc nhìn nhau, đều có ý muốn đi. Đồ ăn trong không gian của Đường Miểu đã liên tục tẩm bổ hai người, so với năm năm trước vẫn chẳng già hơn được bao nhiêu, nhưng tuổi càng lớn, người già lại càng hoài niệm về quê hương.

Đường Miểu sao lại không nhìn ra tâm tư của mọi người, cười nói: "Tôi và cha đi chuyến này xem như dò đường, nếu tình hình không quá xấu thì lần sau có thể để tất cả mọi người cùng về một chuyến."

Ý của cậu thường cũng là ý của Đường Tư Hoàng, tâm trạng nặng nề của mọi người lúc này mới giảm bớt.

"Tiên sinh, tôi đi với ngài." Đường Thất lên tiếng. Hắn trước hết là người của Đường gia, sau đó mới là người của Tiếu Hồ Lâm.

Tiếu Hồ Lâm không nói gì, hắn chẳng có ý kiến gì cả, chỉ sợ cái tên Đường Tư Hoàng kia sẽ thấy bọn hắn đi theo sẽ làm ảnh hưởng đến thế giới hai người của cậu ta với Đường Tiểu Miểu thôi.

Đường Tư Hoàng suy xét đến tình hình trên đoạn đường này có thể sẽ khá phức tạp, có thêm nhiều sự giúp đỡ cũng tốt, liền gật đầu.

"Những người khác không cần đi theo, nhiều người quá trái lại còn không tiện hành động."

Đường Văn và Đường Võ vốn định lên tiếng, nghe thế thì nuốt ngược lời định nói trở về, tuy vẫn hơi lo cho tiên sinh và tiểu thiếu gia nhưng tiên sinh đã quyết như vậy, bọn họ cũng đành hết cách.

Việc chuẩn bị rất đơn giản, chỉ có xe thôi. Đường Xuân cho người đưa hai chiếc xe đến tiệm sửa xe kiểm tra tu sửa một lần, một chiếc để lái, chiếc còn lại để dự phòng. Còn xe mà Tiếu Hồ Lâm và Đường Thất lái thì Tiếu Hồ Lâm tự chuẩn bị.

Đường Miểu cũng chẳng cần mang theo cái gì, chỉ mau chóng sạc pin đầy đủ cho cái máy chụp hình, định sau khi về thành phố G sẽ chụp nhiều một chút rồi mang về cho mọi người xem.

Tốn một ngày để tụ họp với bạn bè và đám thuộc hạ nòng cốt, Đường Miểu, Đường Tư Hoàng, Tiếu Hồ Lâm và Đường Thất cùng dậy thật sớm vào ngày hôm sau, chuẩn bị lên đường. Bọn họ còn mang theo Hổ Vương và Hổ Tướng. Hổ Tướng là bạn đời mà hai năm trước Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng cố ý tìm về từ trong rừng cho Hổ Vương. Sau khi được nước giếng linh và Hổ Vương cùng trấn an, Hổ Tướng cũng vô cùng trung thành với Đường Miểu và Đường Tư Hoàng. Chỉ là không cho phép bất kỳ người nào khác trừ Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đến gần mình, nhưng nó cũng rất thông minh, chưa bao giờ tổn thương người của Đường gia.

Bốn người lên xe, lúc chuẩn bị xuất phát, Đường Thừa dụi dụi mắt chạy tới.

"Chú, chú ơi, chú quên Thừa Thừa rồi!"

Đường Miểu sửng sốt, mở cửa xe, bước xuống ôm lấy đứa nhỏ: "Chú sẽ sớm trở về, tới lúc đó sẽ mang về thiệt nhiều chocolate cho Thừa Thừa nha."

Đường Thừa ôm chặt cậu không chịu buông, lắc đầu quầy quậy: "Không! Chú đã hứa là dẫn Thừa Thừa theo mà, chú nói mà không giữ lời!"

Đường Miểu cứng họng, cười khổ nhìn Đường Tư Hoàng. Làm sao mà cậu biết trí nhớ của thằng nhóc này tốt như vậy chứ? Chuyện của hôm trước mà bây giờ vẫn còn nhớ rõ!

Đường Hâm khoanh tay đứng hóng náo nhiệt.

"Thừa Thừa, đi với mẹ nào, mẹ lấy chocolate cho con." Trịnh Kỳ cười cười đi tới, tính ôm Đường Thừa đi.

"Hông! Đi với chú cơ! Oaaaa..." Thấy Đường Miểu nãy giờ không nói gì, dường như thấy hy vọng của mình không lớn, Đường Thừa bỗng "oa" một tiếng khóc rống lên, nước mắt như những hạt đậu rơi xuống lã chã. Còn vừa khóc, vừa dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn chòng chọc Đường Miểu, trong mắt tràn ngập ý lên án cùng tủi thân.

Đường Miểu lập tức hoảng lên, thấy mình thiệt đúng là tội ác tày trời, chạy đến cạnh xe kéo tay áo Đường Tư Hoàng: "Cha, cha! Mau, mau!"

Đường Tư Hoàng bật cười. Chút việc nhỏ thôi mà Đường Miểu cũng dựa dẫm y thế này, thiệt tốt.

Trịnh Kỳ thấy mọi người sắp lên đường, lắc lắc đầu lùi lại.

Đường Tư Hoàng cũng xuống xe, xoa cái đầu kiểu trái dưa của bé con, nhìn sang Đường Miểu: "Muốn dẫn nó theo không?"

Đường Miểu bó tay gật đầu: "Cảm giác nuốt lời với con nít rất kinh khủng."

Đường Tư Hoàng cười rộ lên, nói với Đường Hâm và Trịnh Kỳ: "Nếu hai đứa an tâm thì để ta và Đường Miểu dẫn nó theo đi."

"Yên tâm chứ, có gì phải lo lắng?" Trịnh Kỳ phất tay, "Ba, nếu ba không sợ nó phiền thì cứ dẫn nó theo. Mỗi ngày đầy đủ bốn bữa cơm canh là được, thằng nhóc này dễ nuôi lắm, với lại, nó cũng rất thích ba và chú nhỏ mà."

***************