Bất kể việc sinh tồn khá ổn hay vẫn còn gian nan, thời gian dần trôi, rất nhanh đã được năm năm.

Trong năm năm này, căn cứ Kinh đô tuy cực khổ nhưng vẫn vững vàng sống sót. Hơn nữa, được một bức thư không biết của ai nhắc nhở, đông đảo các nhà khoa học và nhân viên kỹ thuật đã tìm được cách dùng tinh hạch dị năng khai phát ra dị năng thứ hai. Bọn họ cũng có ý định khai phá dị năng thứ ba nhưng cuối cùng lại phát hiện là không được, chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ. Ngoài ra, các nhà nghiên cứu cuối cùng cũng tìm ra cách dùng tinh hạch của tang thi làm một loại năng lượng kiểu mới, sau khi căn cứ Kinh đô mở rộng quy mô phát điện bằng tinh hạch, người được lợi kế đó chính là căn cứ Đường thành, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến căn cứ Đường thành có thể phát triển nhanh như vậy. Không chỉ thế, các nhà khoa học còn phát minh ra một loại máy có thể kháng từ, có thể bảo đảm thông tin lưu thông trong bán kính một trăm ki-lô-mét. Phát minh của căn cứ Kinh đô đã tiến thêm một bước củng cố địa vị của căn cứ Kinh đô trong toàn bộ căn cứ trên cả nước.

Căn cứ Đường thành cũng dần ổn định và lớn mạnh như trong dự tính. Người muốn gia nhập vào căn cứ Đường thành càng lúc càng nhiều, nhưng Đường Tư Hoàng và Đường Miểu chỉ huy một nhóm cấp dưới đáng tin cậy hao tâm tốn sức khống chế nhân khẩu trong căn cứ, trước mắt tổng số chỉ chừng tám nghìn người. Cho dù chỉ có tám nghìn người nhưng bất kể là căn cứ nào cũng không dám khinh thường căn cứ nhỏ này. Bởi đây là căn cứ có sản lượng lương thực dự trữ cao nhất trên cả nước, hơn nữa độ no bụng của lương thực ở đây cực cao, dù chỉ một chén cũng có thể khiến người ta thấy cả người tràn đầy sức sống. Bởi vậy căn cứ nhỏ bé này được các căn cứ khác cực kỳ xem trọng. Căn cứ Kinh đô sau khi được Đường Tư Hoàng cho phép đã từng phái nghiên cứu viên đến nghiên cứu nguyên nhân trong đó, lại chẳng phát hiện được cái gì, chỉ có thể kết luận rằng sau khi trải qua thêm một lần bão Mặt trời nữa, đủ loại nhân tố của căn cứ Đường thành bao gồm chất lượng nước, môi trường, thời tiết và đất đai vân vân đều trở nên khá đặc biệt, nên mới có kết quả như vậy. Chuyện lạ thế này không phải là không có, có một loại rau quả tên là Lam Đới cũng chỉ sinh trưởng ở một thành phố nào đó của tỉnh H, là đặc sản địa phương nổi danh.

Sự phồn vinh của Đường thành khiến thị trường của căn cứ Đường thành cũng dần hoàn thiện, hằng ngày luôn có các đội sinh tồn đến từ những căn cứ khác đến đây trao đổi đủ loại vật tư, đặc biệt là lương thực. Căn cứ Đường thành đã trở thành bộ dáng mà Đường Tư Hoàng muốn khi mới đầu thành lập, phát triển thành một tiểu vương quốc. Mấy chục căn cứ lớn phụ cận căn cứ Kinh đô, nhắc tới Đường Tư Hoàng và Đường Miểu hoặc quân đoàn hoa quả, gần như là không ai không biết.

Thế nhưng, tang thi vẫn chưa được tiêu diệt triệt để. Thậm chí cuộc chiến giữa con người và tang thi đang dần tiến vào giai đoạn căng thẳng tột độ. Nhưng mà, trường kỳ chiến đấu với tang thi đã tôi luyện con người dần trở nên chín chắn kiên cường, gặp tang thi không còn sợ hãi nữa, chỉ cần đứng lên đấu tranh. Tao không muốn chết, vậy thì mày chết đi!

Đường Miểu đại diện cho căn cứ Đường thành công khai diễn thuyết, cổ vũ người sống sót trong căn cứ săn giết tang thi, sau khi đạt tới một mức độ nhất định, căn cứ sẽ thưởng một phần thưởng đáng kể, hoặc là thực phẩm, hoặc là miễn thu tiền thuê nhà có thời hạn, hoặc là thu nạp vào quân đoàn hoa quả, hoặc là thừa nhận thân phận như một người thường trú... Một loạt hành động nhiệt liệt cổ vũ mọi người "nhiệt tình" với tang thi.

Đường Miểu hiện tại đã chín chắn hơn, tình cảm với Đường Tư Hoàng cũng càng lúc càng sâu sắc. Cặp nhẫn của cậu và Đường Tư Hoàng bây giờ cũng thoải mái mang trên tay, chẳng ai nói gì cả. Mọi người càng nhớ rõ rằng hai người họ đã mang tới cho tất cả biết bao con đường sống và hy vọng, còn lại dù cho có muốn hỏi thì cũng là hữu tâm vô lực. Thậm chí không ít người của những căn cứ khác còn chẳng biết hai người thực ra là cha con ruột thịt.

Từ sau lần Đường Tư Hoàng dẫn Đường Miểu ra ngoài dạo năm năm trước, hai người cứ cách mấy tháng sẽ rời khỏi căn cứ Đường thành một lần, chủ yếu là khảo sát, thuận tiện cùng tận hưởng thế giới hai người. Theo như thông lệ trước đó thì chừng vài ngày nữa, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng sẽ lại rời đi.

"Lần này tính tới căn cứ nào?" Đường Tư Hoàng nhìn chàng trai không hề để ý hình tượng nằm ườn ra giường, hơi nghiêng đầu, bên môi thấp thoáng ý cười. Cậu thanh niên dù đã hơn hai mươi tuổi, bộ dáng lại vẫn như thế, mái tóc xoăn xoăn, trông vẫn đáng yêu nhiều hơn là tuấn tú.

Cậu trai không thèm để ý tới y, giơ cao trái táo trong tay, cười híp cả mắt: "Thừa Thừa, gọi ba đi rồi cho con."

Cạnh giường có một bé con chừng bốn tuổi đang nhoài người tới, là một bé trai, mặc quần yếm, nhón chân bám vào mép giường, đôi mắt tròn vo y như nho đen đảo qua đảo lại không ngừng, bám sát theo trái táo trong tay Đường Miểu. Hai cánh tay mập ú với với về phía trái táo lại làm thế nào cũng chẳng tới được, gấp gáp đến độ đuôi lông mày cứ nhướng cả lên.

"Con đã bốn tuổi rồi! Không được lấy cái giọng dỗ con nít ra dụ dỗ con. Con muốn ăn táo!"

"Hông đưa." Đường Miểu trở người, nhìn về phía người đàn ông thoải mái dựa vào khung cửa, tỏ vẻ đang xem kịch vui. Người đàn ông này, năm tháng chẳng thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người y, dù đã năm năm trôi qua, bộ dáng y dường như chẳng có thay đổi gì so với năm năm trước, vẫn trẻ trung tuấn tú, khí phách kinh người, lại khiến cậu say đắm không thôi.

"Cười cái gì mà cười?"

Đường Tư Hoàng bước đến ngồi xuống cạnh cậu, tựa vào đầu giường, chậm rãi trả lời: "Cười con." Rồi tiện tay xoa xoa đầu bé con.

"Bác ơi, bác giúp Thừa Thừa đi."

Đường Miểu câm nín trợn mắt nhìn trời. Chẳng có ai dạy nhóc ta nói thế nhưng nó cứ một mực gọi Đường Tư Hoàng là bác, vai vế của bọn họ đã rối một nùi.

Đường Miểu giơ chân đá Đường Tư Hoàng, bé con bật cười khanh khách, nhân cơ hội tóm lấy ống quần cậu: "Chú, chú tốt bụng, chú ruột! Thừa Thừa muốn ăn táo."

"Vẫn hông cho." Đường Miểu huơ huơ táo trước mặt nhóc, "rắc" một miếng to.

Đường Thừa trợn tròn mắt nhìn cậu, sau đó giơ hai cánh tay béo múp che hai mắt, "oa" một tiếng chạy ra khỏi phòng, khóc to rầm trời.

Đường Tư Hoàng xoay người đè Đường Miểu xuống, hôn cậu nồng cháy một hồi mới thả ra, không chút để tâm đến ánh mắt căm tức của Đường Miểu, chậm rãi nói: "Khó trách con cứ thích bắt nạt người, ức hiếp người nhỏ hơn mình quả thật rất có cảm giác thành tựu."

Đường Miểu không nói gì, gối đầu lên đùi y, cười cười: "Nó gào khóc thôi! Chờ xem! Trở lại liền đó."

Quả nhiên, chừng bốn năm giây sau, ngoài cửa có một cái đầu xù xù ló ra. Đường Thừa chạm phải ánh mắt đong đầy ý cười của Đường Miểu, hình như thấy có hơi xấu hổ, tự mình nở nụ cười toe toét, trên mặt làm gì có lấy một giọt nước mắt? Y như một viên đạn, xông thẳng về phía cánh tay đong đưa của Đường Miểu.

"Thừa Thừa thích chú nhất! Thật đó, sau đó mới là papa!"

Đường Miểu nhịn không được bật cười ha hả, giả vờ sờ sờ dưới gối, rồi lấy ra một trái táo to đưa cho cậu nhóc.

Đường Thừa nhận được táo thì ôm táo bỏ chạy.

"Chạy chậm thôi."

Đường Tư Hoàng thấy ánh mắt cậu cứ mãi dõi theo cậu nhóc, nhất thời im lặng không nói gì.

Đường Miểu không nghe thấy tiếng y thì khó hiểu quay đầu lại: "Sao không nói gì?"

"Không có gì." Đường Tư Hoàng cười cười, đưa tay xoa đầu cậu, "Hai ngày nữa là đi rồi, muốn đến căn cứ nào?"

Đường Miểu xoay người ngồi dậy, hai chân gác lên chân Đường Tư Hoàng, đưa tay nâng cằm y, nhìn thẳng vào mắt y, vẫn có chút để ý tới vài giây im lặng vừa rồi của y: "Mới rồi cha đang nghĩ gì?"

Đường Tư Hoàng thoáng khựng lại, vẫn nên hỏi thì hơn.

"Không có con của chính mình, có thấy tiếc không?"

Vấn đề của y lại khiến tim Đường Miểu thoáng nhói đau. Cậu không nghĩ tới hành động của mình lại khiến Đường Tư Hoàng để tâm đến vấn đề này. Chẳng lẽ từ sau khi Đường Thừa sinh ra, trong lòng cha vẫn một mực có khúc mắc này?

"Cha, đừng có quên là lúc trước con theo đuổi cha trước đấy." Đường Miểu cố ý tỏ vẻ hung dữ nhấn mạnh.

Đường Tư Hoàng lập tức mỉm cười, ra vẻ hoài nghi: "Vậy sao?" Tuy Đường Miểu không trả lời thẳng vào vấn đề của y nhưng không thể nghi ngờ rằng đây là một đáp án khiến người ta không thể không sung sướng.

"Đương nhiên." Đường Miểu đẩy y xuống giường, híp mắt cười: "Với lại, cha cứ chờ đi, sớm muộn con cũng sẽ cướp Đường Thừa về tay."

"Ta nghe Đường Hâm từng nói muốn con nhận Đường Thừa làm con thừa tự (người kế thừa), nhưng con không đồng ý." Đường Tư Hoàng siết chặt lấy eo cậu. Y có thể đoán được nguyên do người yêu mình không nhận lời nhưng lại càng muốn chính tai nghe cậu trả lời hơn.

"Nếu cha muốn có thêm một bóng đèn nhỏ chen vào giữa hai chúng ta thì con không ngại đâu." Đường Miểu nhướng mày uy hiếp.

"Đương nhiên là không." Đường Tư Hoàng lập tức đáp lời.

Đường Miểu ôm lấy cổ y, hôn hôn lên cằm y: "Cha, con yêu cha nhất, đứng thứ ba là Thừa Thừa."

Đường Tư Hoàng nguy hiểm nheo mắt lại, lơ đãng hỏi: "Thế thứ hai thì sao?"

Đường Miểu phất tay, một sợi dây leo phóng ra từ tay cậu đóng bức màn lại, cánh cửa cũng đồng thời đóng "sầm" lại.

"Hai ngày trước chúng ta cứ luôn họp tới hơn mười một giờ khuya mới về phòng. Cha không muốn..."

"Dĩ nhiên muốn..." Hô hấp của Đường Tư Hoàng lập tức trở nên nặng nề, trở người đè người nào đó xuống, ôn nhu vuốt ve cậu, những nụ hôn vụn vặn không ngừng hạ xuống mặt Đường Miểu, khẽ thầm thì: "Bảo bối, tuy chúng ta vẫn còn trẻ, nhưng ta vẫn cảm thấy thời gian của chúng ta quá ít."

Vành mắt Đường Miểu chẳng hiểu sao bỗng dưng ươn ướt, ngẩng đầu phủ lên môi Đường Tư Hoàng, liều mình triền miên.

"Rầm rầm", đột nhiên cửa phòng bị người ta gõ vang.

"Papa, Đường Miểu, chú Tiếu đến rồi."

Đường Miểu buông Đường Tư Hoàng ra, nghiến răng nghiến lợi lao ra ngoài cửa: "Đường Hâm, em thề nhất định sẽ cướp Đường Thừa về làm con em!"

"Thừa Thừa không chịu đâu." Cái giọng đắc ý của Đường Hâm truyền đến từ ngoài cửa, "Thừa Thừa, nói papa nghe xem, con thích ai nhất?"

"Thừa Thừa thích cha nhất!"

Khóe miệng Đường Miểu giật giật. Đường Tư Hoàng cười rộ lên.

Đường Miểu mổ một phát lên môi y, bước xuống giường, bất ngờ mở cửa phòng, móc một viên chocolate từ trong túi ra.

"Thừa Thừa, con thích ai nhất?"

"Thích chú nhất!" Hai mắt Đường Thừa sáng rỡ, vươn tay muốn lấy chocolate.

Đường Miểu chậm rãi lấy ra từ trong tui thêm hai viên nữa, híp mắt cười: "Gọi papa đi rồi cho con."

Đường Thừa không chút do dự gọi một tiếng: "Papa." Hai tiếng giòn giã rõ to.

Đường Hâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ lên mông nhóc một cái, tức giận ném nhóc cho Đường Miểu, quay người rời đi.

Đường Thừa bị đá đi, sắc mặt lại chẳng chút biến đổi, thoải mái tựa vào người Đường Miểu, cầm lấy chocolate, nghiêm túc đếm: "Một, hai, ba. Thừa Thừa có ba viên chocolate!"

Đường Miểu cũng bó tay, chuyển nhóc cho Đường Tư Hoàng, đi vào phòng tắm.

Đường Tư Hoàng vỗ vỗ đầu nhóc, thả đứa nhỏ xuống đất, đi vào theo.

*************

Có ai còn nhớ chị Kỳ không:v