Tống Trình kể những lời này với giọng điệu bình tĩnh, không có quá nhiều biến động.
Nhưng tôi nghe xong lại không nhịn được mà đỏ mặt.
Thì ra, anh biết tôi từ rất sớm rồi…
Tống Trình nhìn quyển sổ tay: “Khi đó không nói rõ thân phận với em, xin lỗi.”
“Em… không sao đâu…”
Tôi khẽ đáp.
Tống Trình khẽ mỉm cười.
Anh không thường cười, nhưng mỗi khi cười lên trông rất đẹp. Khóe môi sẽ hiện ra lúm đồng tiền, khiến người khác không thể không sa vào.
Tôi chớp mắt, hắng giọng một chút.
“Anh từng nói, khi nào em có người mình thích, giao dịch giữa chúng ta sẽ hết hiệu lực, phải không?”
Tống Trình ngẩn người, nụ cười nơi khóe môi anh dần phai đi, hồi lâu sau, anh chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
“Em hiện đã có người mình thích rồi.”
Tôi nói: “Vậy nên, Tống Trình, anh không thể làm bạn trai giả của em nữa.”
“Anh biết rồi.”
Tống Trình mỉm cười nhẹ: “Ngay từ đầu đã nói rõ mà.”
“Có cần anh giải thích với cậu ấy không? Lỡ đâu cậu ấy hiểu lầm…”