Tống Trình lần đầu tiên gặp Lâm Đào là vào một đầu tháng Ba.

Năm ngoái, mẹ tôi đã tìm được một công việc mới, làm người giúp việc cho một gia đình giàu có.

Sau khi ly hôn với bố, mẹ một mình nuôi tôi, chăm lo việc học hành của tôi.

Công việc này giúp gia đình chúng tôi đỡ khổ hơn rất nhiều.

Mẹ rất vất vả.

Để tiện chăm sóc tôi, mẹ đã từ chối làm người ở lại nhà chủ. May mắn là gia đình chủ hiểu nên cũng không phàn nàn gì.

Thỉnh thoảng, mẹ lại kể cho tôi nghe vài chuyện trong công việc. Bà kể rằng cặp vợ chồng đó rất tốt, và cô con gái của họ thì luôn vui vẻ, xinh đẹp.

Mẹ muốn đem công việc của mình kể ra có vẻ nhẹ nhàng hơn để tôi yên tâm học hành.

Vào mùa đông, trời tối nhanh hơn.

Chiều hôm đó, tuyết bắt đầu rơi, nhưng mẹ vẫn chưa về. Tôi lấy xe điện đi tìm mẹ.

Đó là lần đầu tiên tôi đến nơi mẹ làm việc, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một căn nhà lớn và đẹp đến thế.

Tuyết rơi trên hàng mi, làm mờ tầm nhìn của tôi.

Tôi chớp mắt, ngước nhìn lên thì thấy cánh cổng sân mở ra, mẹ tôi vừa bước ra ngoài.

Theo phản xạ, tôi định gọi mẹ, nhưng ngay lúc đó một cô bé từ trong nhà chạy theo mẹ.

Cô bé mặc một chiếc áo phao bông dày, đội mũ len, khuôn mặt nhỏ nhắn như cái bánh bao được quấn kín trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt sáng và đẹp.

“Dì Vương,” cô bé cất tiếng trong trẻo, “trời lạnh thế này, để chú Trương đưa dì về đi.”

Mẹ tôi vội xua tay, cảm động không nói nên lời. Nhưng cô bé kéo tay mẹ, còn tháo chiếc khăn quàng mềm mại của mình và quàng lên cổ mẹ.

Giằng co một lúc, một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng. Cô bé mở cửa xe, mẹ tôi chỉ đành mỉm cười bất lực, cúi xuống lên xe.

Một chiếc xe rộng rãi, ấm áp có rèm che, chắc chắn thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe điện.

Tay tôi hơi tê cóng, buông tay lái, xoa hai tay một chút. Trước khi rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi liếc nhìn lại cổng nhà ấy.

Cô bé không vào nhà ngay, mà ngồi xổm trước cổng để đắp một người tuyết.

Từ trong nhà vang lên tiếng gọi: “Đào Đào, vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm.”

“Dạ, con không sao đâu, chút nữa con sẽ vào sau ạ!” Giọng nói của cô bé trong trẻo, tràn đầy sức sống.

Đào Đào — cái tên ấy thật hợp với cô bé.

Tôi không nán lại thêm nữa, lái xe về nhà.

Thỉnh thoảng, tôi lại nghe được từ miệng mẹ vài câu chuyện về Lâm Đào, từng chút từng chút một.

Chẳng hạn như Lâm Đào thích ăn cua, ngày mai mẹ sẽ phải đi chợ mua hải sản sớm hơn…

Hoặc là Lâm Đào học hành tiến bộ, cả nhà sẽ đi du lịch Tam Á và mẹ được nghỉ vài ngày…

Hoặc Lâm Đào gần đây có hơi thèm ăn, mẹ sẽ chuẩn bị thêm đồ ăn khuya cho cô bé…

Cô bé nhỏ mà tôi chỉ gặp một lần ấy, từng ngày từng chút qua lời kể của mẹ, dần dần trở nên sống động và rõ nét trong trí nhớ tôi.

Mấy năm nay, tôi không dám lơ là việc học của mình. Tôi chăm chỉ học tập, cố gắng để trở thành một người tốt hơn.

Năm lớp 11, mẹ bảo rằng Lâm Đào đã thi đỗ vào cùng trường cấp ba với tôi. Mẹ dặn nếu có thể, tôi hãy giúp đỡ cô bé ở trường.

Nhưng Lâm Đào không cần tôi giúp đỡ. Cô bé rất được yêu quý, chẳng bao lâu đã trở thành bảo bối của cả lớp.

Không ai bắt nạt cô ấy.

Mọi người đều thích cô ấy.