[Góc nhìn của Ririnka]

Vì muốn giúp một người bạn đang bị bắt nạt, tôi đã chiến đấu với lũ bắt nạt kia.

Để rồi từ ngày hôm sau, tôi trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Người bạn mà tôi đã cứu đáng lẽ phải hỗ trợ tôi thì lại theo phe kia.

Thế giới hạnh phúc của tôi đã chìm vào tuyệt vọng chỉ trong một ngày.

"Cặp mắt đỏ ấy thật kinh tởm"

"Nó có mái tóc giống hệt con quái vật bị anh hùng đánh bại."

"Mày ở cùng phe với những kẻ xấu, đồ quái vật."

Ngày nào cũng thật khó khăn với tôi.

Liên tục bị phớt lờ. Bị chối bỏ bởi vì mái tóc và màu mắt yêu thích của mình.

Tôi chỉ ước gì giờ học kết thúc nhanh chóng.

Trong lúc tôi đang chịu đựng khoảng thời gian như vậy, có người nói với tôi--

"Tên tôi là Souichi Hosoyama, Tóc bạch kim. Tên cậu là gì?"

--Đó là một cậu bé có đôi mắt trắng tinh khiết.

Cậu ấy tự giới thiệu mình là Soichi, vừa mới chuyển đến trường.

Tôi không nghĩ là cậu ấy biết tình trạng của tôi.

Đó là lý do tại sao tôi cần phải đẩy cậu ra trước khi cậu ấy bị dính líu vào chuyện này...

"Tôi hiểu rồi. Này, Ririnka! Đi theo tôi!"

"Hả? Hả, cái gì?"

Cái lớp học này khiến tôi cảm thấy thật tuyệt vọng, nó cứ như là địa ngục vậy. Tuy nhiên, cậu ấy dễ dàng kéo tôi ra khỏi nơi chết tiệt này và đưa tôi ra khỏi trường.

Cậu ấy đang định đưa tôi đi đâu vậy?

Khi được hỏi, cậu ấy trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên.

"Đến nhà tôi!"

Tại sao?

"Rõ ràng mà. Để chơi với cậu."

Khi cậu ấy nói vậy, tôi không thể nói gì thêm.

Từ ngày đó trở đi, thế giới của tôi như thể bừng sáng lên một lần nữa.

Tôi được chơi trò chơi, xem TV và ăn đồ ngọt cho đến phút cuối cùng trước giờ giới nghiêm...

Cậu ấy thậm chí còn lái xe đạp chở tôi đến và về từ nhà mình, nói rằng, "Này, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu ở một mình sao?"

Tôi nghĩ cậu ấy hẳn đã nhận ra tôi cảm thấy cô đơn thế nào khi ở trên lớp.

Tôi hy vọng những ngày tháng bên một người tốt bụng như vậy sẽ kéo dài mãi mãi.

Tuy vậy, tôi biết rằng điều ước đó sẽ không bao giờ thành hiện thực...

"Dạo này mày hơi tự phụ rồi đấy, phải không...?"

"A, a..."

Cô ấy là trùm của lớp này. Một cô gái mạnh mẽ và quyết đoán.

Những người bắt nạt tôi tin rằng họ hoàn toàn đúng và sẽ không chấp nhận bất kỳ ý kiến nào khác.

Chính cô ấy là người khuyến khích họ bắt nạt tôi .

Một nhóm con gái vây quanh tôi với cô ấy ở giữa. Một đứa con gái nhìn tôi với nụ cười toe toét từ giữa đám đông, với ánh mắt như muốn chọc thủng tôi.

Tôi đã quên mất, nơi đây đúng là địa ngục.

Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, và nước mắt bắt đầu trào ra.

Cho đến khi cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi.

"Này, học sinh chuyển trường, đến đây! Cậu có thể tránh đường không?"

"Hả? Cậu là ai mà dám?"

"Cái gì...?!"

Như thể chịu một cú bất ngờ lớn, khuôn mặt tôi đỏ bừng và người tôi cứng đờ.

Cậu ấy nắm tay tôi với vẻ chán chường cố gắng đi ra khỏi khu vực có những cô gái chắn đường.

Tất nhiên, cô ấy sẽ ngăn lại...

"Này! Cậu không được phép đi qua!"

"Tại sao tôi cần sự cho phép của cậu? Tôi là một người đàn ông mà không bị ai trói buộc."

"Hả? Cậu nói cái gì cơ?"

"Cậu không hiểu được bản chất của cái ác sao...?"

"T-tôi không quan tâm đến điều đó! Chỉ cần cậu đừng có liên quan đến cô ta. Khi đó tôi sẽ bỏ qua mấy chuyện cậu định làm."

"Tôi từ chối."

"...Hả!?"

"Cậu không định nói gì nữa à? Thế tôi đi đây."

"C-cậu nói cái quái gì vậy..."

"Tránh ra!"

"Hả..."

Bị choáng ngợp bởi giọng nói của cậu ấy, những cô gái xung quanh chúng tôi bắt đầu lùi lại.

Một con đường tiến về phía trước như lẽ tự nhiên được mở ra.

Cậu ấy trừng mắt đe dọa những người xung quanh.

"H-hai đứa các người chuẩn bị đi...! Nếu dám làm trái lời tôi, cậu sẽ――"

"Tôi tự nguyện ở bên Ririnka! Tôi sẽ không bỏ qua nếu cậu cản đường đâu!"

Tim tôi đột nhiên hẫng một nhịp.

Nhịp tim của tôi ngày càng dồn dập hơn.

Tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi cảm thấy hạnh phúc.

Đầu tôi tràn ngập sự vui vẻ.

"Nếu ai đó có ý định đánh nhau với tôi, tôi sẽ đáp trả gấp bội lần! Tất nhiên, việc đó bao gồm cả chuyện động tay đến Ririnka!"

"T-tại sao cậu lại để ý đến cô ta như vậy? Cứ để cô ta một mình đi..."

"Tôi thích thế đấy. Sao, muốn nói gì nữa không?"

Nói xong, cậu ấy nắm tay tôi thật chặt như thể muốn khẳng định đây là kết thúc của cuộc đối thoại ấy.

Tôi cũng siết chặt tay cậu ấy lại, như thể sẽ không bao giờ buông ra vậy.

"Được rồi, đi thôi, Ririnka."

Cậu ấy nắm tay tôi và chúng tôi bắt đầu đi.

Không ổn chút nào. Tôi thậm chí còn không thể trả lời cậu ấy một cách đàng hoàng được.

Ngay cả khi tôi cố nhìn vào mặt Soichi, mặt tôi vẫn nóng bừng và tôi nhanh chóng quay đi.

À, tôi hiểu rồi...

Đây chính là cảm giác khi "yêu" một ai đó...

Ngày hôm đó, tôi đã yêu lần đầu tiên.

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Tôi nghĩ Soichi hẳn là một nhà ảo thuật hay gì đó.

Anh ấy hành động như thể anh ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi mọi lúc mọi nơi vậy. [note63682]

Anh ấy luôn làm những gì tôi muốn anh ấy làm.

"Cậu không hiểu à? Đúng rồi đấy. Cậu sẽ ở lại nhà tôi vào cuối tuần này!"

Tôi đã nghĩ rằng tôi muốn ở bên Soichi kể cả vào những ngày nghỉ của mình, và rồi anh ấy đã mời tôi như thế này.

Tất nhiên, điều đó khiến tôi rất vui, nhưng điều khiến tôi vui nhất là khi anh ấy khen đôi mắt và mái tóc tôi.

Phải can đảm lắm tôi mới cắt phần tóc mái mà tôi đã nuôi vì tin tưởng Soichi và cho anh ấy xem...

"Trông cậu dễ thương lắm."

"C-cảm ơn cậu..."

Ừ, ừ...!

Điều đó khiến trái tim tôi cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Mặt tôi chắc đang đỏ bừng lên rồi.... Xấu hổ quá.

Dù có nghĩ về điều đó bao nhiêu lần đi nữa, thì cảm giác này vẫn không bao giờ nguội đi.

Chưa dừng lại ở đó, hôm nay Soichi chủ động một cách bất thường.

"Ể?! Souichi à?! S-sao cậu lại đột ngột làm thế này?!"

Hôm nay, thay vì anh ấy ngồi dưới sàn và tôi ngồi trên ghế sofa như thường lệ, thì anh ấy lại ngồi ngay cạnh tôi. Khoảng cách giữa bọn tôi rất gần, gần đến nỗi chỉ cần nhích một chút là vai chúng tôi chạm nhau.

"Này này, chúng ta là bạn tốt mà, đúng không? Chắc chắn... cậu không ghét điều này chứ?"

Tôi lắc đầu lia lịa.

Mặc dù Soichi có thể đọc được suy nghĩ của người khác rất tốt, nhưng anh ấy không hề có dấu hiệu nhận ra cảm xúc của tôi.

Hay đúng hơn là anh ấy không có vẻ hứng thú với con gái.

Thật hiếm khi anh ấy tỏ vẻ tiếp cận tôi như thế này.

Tôi ngay lập tức cảm thấy phấn khích trước cơ hội bất ngờ này.

"Tất nhiên là không! Thực ra tớ rất vui vì điều đó, tớ hy vọng chuyện sẽ mãi như thế này..."

"Hả? Cậu vừa nói gì à?"

"À, không! Không có gì đâu!"

Ah, nguy hiểm thật...!

Nếu anh ấy hỏi tôi, anh ấy đã có thể hiểu được cảm giác của tôi rồi...

Tôi đã quyết định rằng tôi sẽ tỏ tình với anh ấy chỉ sau khi Soichi thích tôi.

Mẹ tôi đang dạy tôi cách luyện tập để trở nên xinh đẹp hơn, và tôi cũng bắt đầu tập nấu ăn để có thể trở thành một người vợ tốt.

Kể từ khi tôi nhận ra cảm xúc của mình, ước mơ của tôi là trở thành vợ của Soichi.

Nếu tôi kết hôn với Soichi, tôi muốn chào đón anh ấy về nhà trong một ngôi nhà màu trắng thật lớn, cho anh ấy ăn những bữa ăn ngon mà tôi nấu và thậm chí tắm cùng nhau như mẹ và bố của tôi...

Ahhhhhh! Tôi vừa tưởng tượng ra viễn cảnh gì vậy...?

"Hahaha! Có chuyện gì vậy, Ririnka? Hôm nay cậu có vẻ không vui."

"Hả?"

Khi tôi nhìn trên màn hình TV, tôi thấy dòng chữ "Bạn đã thua."

Trong khi mơ tưởng về cuộc sống mới cưới của mình với Soichi, tôi đã thua cuộc.

"À, ừm... Tất cả là lỗi của Soichi..."

"À há! Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!"

Một tiếng cười khúc khích mang vẻ độc đáo vang lên.

Soichi luôn cười như thế này khi anh ấy vui vẻ.

Tôi thất vọng vì mình thua, nhưng... Tôi đoán là chuyện này ổn miễn là Soichi có vẻ vui vẻ.

Sau đó chúng tôi ăn một số món ăn ngon do mẹ chồng tôi nấu, tắm (riêng), và xem một bộ phim kinh dị.

Tôi không thích những thứ đáng sợ chút nào.

Chỉ là tôi muốn dành thời gian cho Soichi nên tôi cố gắng kiềm chế nỗi sợ của mình bằng cách nào đó, nhưng... điều đó là không thể.

Nhưng, đúng như dự đoán, Soichi biết chính xác những gì tôi đang nghĩ.

"Nếu sợ thì nắm lấy đi."

Đó là cách anh ấy khiến mình trông thật ngầu ngay lập tức trước mặt tôi.

Nè, Soichi.

Nếu anh cứ tiếp tục đối xử tốt với em như vậy, em sẽ ngày càng yêu anh hơn đáy.

Anh có biết em cảm thấy thế nào khi nắm tay anh không?

Ah, tôi tự hỏi liệu nó có truyền qua đầu ngón tay anh ấy không.

Những cảm xúc tràn ngập dành cho anh ấy.

"...Soichi?"

"Sao? Cậu muốn tôi thả tay cậu ra à?"

"... Không. Hôm nay tớ cảm thấy ổn với điều này."

"Thế à? Vậy thì làm theo ý cậu vậy."

Sau đó, tôi tiếp tục nắm tay anh ấy.

Ngay cả sau khi xem xong bộ phim. Ngay cả sau khi đánh răng. Ngay cả sau khi đến phòng Soichi để ngủ.

Đây là lần đầu tiên tôi đến phòng Soichi, vì bọn tôi luôn chơi ở phòng khách.

Mẹ chồng tôi đã yêu cầu tôi và anh ấy ngủ cùng nhau trong căn phòng này tối nay.

Có vẻ như yêu cầu của tôi đã được chấp thuận, vì chiếc futon duy nhất được trải ra là chiếc futon anh ấy thường dùng.

"...Chẳng phải sẽ hơi chật chội sao?"

"Thật sao? Tớ thấy thế này rất ổn mà."

"...Tôi sẽ sang nhờ anh trai tôi mượn một tấm futon khác vậy."

Nói xong, anh ấy đi đến phòng bên cạnh anh rể, nhưng ngay lập tức quay lại sau một phút.

"Thế nào?"

"Anh ấy thực sự tức giận. Anh ấy nói với tôi rằng tôi sẽ không bao giờ có lại trải nghiệm này trong đời nữa đâu, vì vậy nên cứ ngủ thế này đi."

Pha kiến tạo hay quá, anh rể!

"Gần đây, anh trai tôi có vẻ hơi căng thẳng. Đôi khi anh ấy lẩm bẩm những điều như, 'Em trai vượt trội hơn mình về nhiều mặt.'"

Gãi đầu dữ dội, Soichi miễn cưỡng quay lại futon.

Và tôi ngay lập tức nắm lấy tay anh ấy.

"...Cậu vẫn muốn nắm tay à?"

"V-vâng. Tớ vẫn sợ lắm... C-cậu thấy đấy, tớ sợ… mấy mô hình nhỏ đó."

Tôi chỉ vào những mô hình nhỏ xếp thành hàng trong phòng.

Chúng trông giống như một nhân vật phản diện điển hình trong truyện siêu anh hùng.

"Hmm...? Hehehe, là vậy sao, Ririnka? Cậu cũng hiểu những điều tuyệt vời về họ sao?"

"V-vâng. Trông đáng sợ thật, nhưng cũng ngầu lắm!"

"Đúng không? Cậu có con mắt tinh tường đấy."

Soichi đột nhiên trở nên vui vẻ.

Tôi biết cảm giác phấn khích khi ai đó khen ngợi thứ mình thích.

Vì vậy, khi tôi nhìn khắp các kệ để cố gắng hiểu anh ấy rõ hơn, tôi nhận thấy có những con búp bê phản diện khác, chúng là quái vật và quái thú, được trưng bày.

... Nghĩ lại thì, Soichi thường chọn vai phản diện trong trò chơi.

Tôi tự hỏi liệu có lý do gì cho điều đó không.

"Này, Soichi, tại sao cậu lại thích những thứ xấu xa như vậy?"

"Ừ thì. Những người đó rất ngầu. Họ sống cuộc sống của mình và kiên định niềm tin của họ. Tôi ngưỡng mộ họ."

"Hừm, vậy là cậu cũng muốn sống như vậy sao, Soichi?"

"Tất nhiên rồi!"

"Đó là lý do tại sao tôi thích những nhân vật phản diện."

"Không phải là tôi thích những kẻ ác độc làm những điều tàn bạo. Chỉ là họ bị ép phải trở nên xấu xa, đó là lý do tại sao họ được gọi như vậy."

Giọng điệu của Soichi trở nên mạnh mẽ hơn, và tôi không thể không nhìn vào góc nghiêng của anh ấy.

Mặc dù tôi đã thân thiết với anh ấy trong một thời gian dài, nhưng hoá ra anh ấy lại có vẻ mặt nghiêm túc mà tôi không quen nhìn thấy.

"Những người ngoài hành tinh trong video mà anh trai tôi từng cho tôi xem không làm gì sai cả. Họ muốn hòa thuận với con người, nhưng lại bị ngược đãi vì ngoại hình của họ, và không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu để sinh tồn. Cuối cùng, họ đã bị một anh hùng đánh bại với tư cách là 'Nhân vật phản diện'."

"…………"

"Tôi nghĩ rằng nếu mọi người cố gắng hiểu người ngoài hành tinh, chúng ta vãn có thể trở thành bạn bè. Sau đó, anh trai tôi nói với tôi, 'Souichi, em nên trở thành một người tuyệt vời như vậy.' Từ khoảnh khắc đó, tôi quyết định trở thành một người có thể đứng về phía họ."

"...Tớ hiểu rồi."

Đó là lý do tại sao Soichi đã giúp tôi vào thời điểm đó.

Anh ấy không phán xét tôi dựa trên những gì những nói, và anh ấy đã tìm thấy tôi mà không nhìn đi chỗ khác.

……Cảm ơn anh.

Em rất hạnh phúc vì điều ấy.

"Tôi đã noi gương anh trai mình, người thường đeo miếng che mắt khi niệm phép, và cố gắng trở thành một trong những con quái vật để hiểu được cảm xúc của chúng... Cậu có đang nghe không đấy, Ririnka?"

"... Hehe. Xin lỗi, tớ hơi mất tập trung."

"Nhưng mà, tôi là người biết ơn vì điều này... Chà, thôi kệ vậy. Tôi cũng mệt rồi, nên tôi đi ngủ đây."

"Ừ, chúc cậu ngủ ngon."

"…… ngủ ngon"

Nói xong, anh ấy quay lưng lại với tôi.

Mặc dù vậy, anh ấy vẫn nắm tay tôi, nên tôi đoán anh ấy là người tốt bụng bẩm sinh.

Tôi không thể không bật cười.

Tôi đã thấy lưng của anh hùng của mình nhiều lần khi anh ấy dắt tay tôi đi.

Tôi nhẹ nhàng nghiêng người để sát lại gần hơn.

Tôi đã có thể tạo ra những kỷ niệm vui vẻ, ngủ cạnh người tôi yêu và nhận được rất nhiều điều hạnh phúc mà tôi không bao giờ có thể đền đáp được cho Soichi.

"Souichi...cậu ngủ chưa?"

Chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng vọng lại.

Ngay cả khi nhìn xuống từ trên, anh ấy vẫn có vẻ mặt bình tĩnh và dịu dàng.

Trông anh ấy ngủ sâu thật đấy.

Nhưng mà, tôi lại phấn khích quá đi mất thôi...

"Ôi, anh đúng là đồ ngốc, Soichi."

Nhưng mà, anh biết đấy.

“Em yêu anh nhiều lắm"

Tôi nói và hôn lên má anh ấy.

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

"Fufu... mấy thứ này gợi lại nhiều kỉ niệm thật."

"Mẹ? Mẹ đang nhìn gì thế?"

"Ừm, có lẽ là một bức ảnh cũ của mẹ và bố, Ichika à. Hồi bố mẹ còn nhỏ ấy."

"Đúng vậy! Mẹ và bố trông nhỏ xíu à!"

"Đúng không? Mẹ đã yêu bố từ hồi đó rồi."

"Ichika cũng yêu bố!"

"Ồ, còn mẹ thì sao?"

"Con cũng yêu mẹ, mẹ ơi!!"

"Ôi, dễ thương quá! Con bé chắc chắn là con của chúng ta! Đúng không, anh?"

"... Không, chuẩn bị đi. Bố là người duy nhất bị bỏ rơi nãy giờ rồi."

"Ồ, nhìn kìa, Ichika. Bố con đang dỗi kìa."

"Vậy thì con cũng sẽ ôm bố một cái. Một cái ôm thật chặt nhaaa!"

"Ôi, Ichika. Con là người duy nhất có thể chữa lành cho bố. Trước đây bố cũng từng như vậy với bà..."

"Dạ? Bố vừa nói gì ạ?"

"...Ichika. Con có thể giúp bố không? Mang đồ chơi và đồ đạc cất đi con."

"Vâng! Bố ơi. Ichika và mọi người sắp chuyển đến nhà mới, đúng không?"

"Ừ, giờ chúng ta sắp trở thành gia đình bốn người rồi [note63683] ... Nếu điều đó xảy ra, nơi này sẽ quá chật chội."

"Hehe. Bố nó đang phấn khích quá mà..."

"…………"

"Mẹ ơi, nhà mới của ta sẽ trông như thế nào ạ?"

"Con sẽ ngạc nhiên lắm đó. Ngôi nhà đó sẽ rất đẹp và rộng rãi! Chắc con đang mong chờ lắm nhỉ, Ichika."

"Dạ đúng ạ!!"

"Được rồi, được rồi. Vậy thì Ichika, mang đồ chơi từ phòng con ra và đưa cho bố nhé."

"Vâng ạ."

"...Này, Souichi."

"...Nó gợi lại khá nhiều ký ức khi em gọi anh như thế. Có chuyện gì thế, Ririnka?"

"--Em yêu anh."