Trong lớp tôi có một cô gái bị mọi người xa lánh.

Cậu ấy có mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ, vì vậy mọi người gọi cậu ấy là "quái vật" và ghét cậu ấy, vì thế cậu ấy luôn cô đơn một mình.

Vì tôi vừa mới chuyển đến trường này, tôi không biết chi tiết lắm, vì vậy tôi đã hỏi về điều đó và phát hiện ra rằng mọi người trong lớp cũng bắt đầu phớt lờ tôi sau khi tôi đánh nhau với một thằng tự xưng là trùm trong lớp hay cái mẹ gì đó.

Nói cách khác, sẽ không ai bận tâm nếu cậu ấy vướng phải một số trải nghiệm tồi tệ đâu ha.

"Hehehe, đã xác định được mục tiêu."

Tôi thích làm những điều mà người khác ghét.

Ở trường trước, tôi cũng đã bắt nạt một cô gái trông rất giống cô gái tóc bạch kim này.

Mặc dù cậu ấy đã tỏ vẻ dũng cảm và mỉm cười trước mặt tôi, nhưng sâu thẳm bên trong, hẳn cậu ấy đã bị tôi làm cho nhục nhã. [note63595]

Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn cười.

Và sau khi tan học, tôi đến bàn của cậu ấy.

"Này, cô!"

"…………"

Wow, cô ta thật là trơ tráo khi cố gắng lờ tôi đi.

Tôi tiến đến gần đứa con gái đang ngồi im cúi đầu này, và gọi cô ấy lần nữa.

"Này, cô đấy. Tại sao cô không trả lời khi tôi gọi?"

"... À ừm, tớ á?"

"Đúng rồi. Ngoài cô ra còn ai nữa?"

"Tớ, tớ xin lỗi..."

Cô gái tóc bạch kim đang ngượng ngùng xin lỗi. Có một quầng thâm mờ dưới đôi mắt đỏ của cậu ấy.

Nhìn thái độ của cô ấy, có vẻ như bắt nạt sẽ rất dễ thôi.

Cậu ấy thậm chí có lẽ không đủ sức để chống cự.

Một mục tiêu hoàn hảo.

Tôi cười toe toét và quyết định hành động ngay lập tức.

"Tên tôi là Souichi Hosoyama, Tóc bạch kim. Tên cậu là gì?"

"À, ừm… Tên tớ là Ririnka……"

"Tôi hiểu rồi. Này, Ririnka! Đi theo tôi!"

"Hả? Hả, cái gì?"

Tôi nắm tay cô ấy và dẫn cô ấy ra khỏi lớp học. Đúng như dự đoán, cô ấy thậm chí không biểu hiện bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào và chỉ đi theo.

"Ừm, ừm... cậu đưa tớ đi đâu vậy...?"

"Đến nhà tôi!"

"N-nhà cậu á...? Tại sao...?"

"Rõ ràng mà. Để chơi với cậu."

Khi tôi nói vậy, Ririnka chớp mắt ngạc nhiên.

Cậu ấy có vẻ mặt như thể hoàn toàn không tin nổi những gì tôi vừa nói.

Hehehe, tôi biết từ những người khác đó, Ririnka.

Rằng cậu là một kẻ cô độc.

Anh trai tôi, cũng là một "kẻ cô độc", đã từng nói rằng một "kẻ cô độc" là một tồn tại cao quý chọn ở một mình.

Vậy nên tôi quyết định không để cậu có chút thời gian riêng tư nào đâu.

Cậu muốn ở một mình, nhưng tôi cứ bám theo cậu đấy.

Chắc là khó chịu lắm, đúng không? Biểu cảm của câu lúc này đã nói lên tất cả.

"Thật chứ? Cậu sẽ chơi với tớ chứ?"

"Tất nhiên là thật rồi. Và điều đó sẽ xảy ra hằng ngày.Cậu không phàn nàn chứ, đúng không?"

"V-vâng! T-tớ muốn chơi với cậu lắm!"

Ừm... có vẻ như sẽ có thứ gì đó thú vị để xem rồi hà.

Nhưng giờ chưa phải là lúc để cười như thế này.

Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

Tôi không thể chờ đợi thêm nữa để thấy cậu đau khổ...!

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Từ ngày đó, tôi thường đưa Ririnka đi cùng.

Một cô gái tóc hai bím tỏ vẻ chính trực cố ngăn tôi bắt nạt Ririnka, hét lên, "Đừng dính líu đến cô ta!", nhưng tôi lờ cô ấy đi.

Không ai có thể ngăn cản tôi theo đuổi con đường tội lỗi của mình.

"Tôi tự nguyện ở bên Ririnka! Tôi sẽ không bỏ qua nếu cậu cản đường đâu!"

Cái nhìn ngơ ngác trên khuôn mặt của tóc hai bím lúc đó đúng là một kiệt tác.

Cuối cùng, đó chỉ là lời nói suông thôi.

Điều tôi lo nhất là Ririnka sẽ thú nhận rằng cô ấy đang phải chịu đựng sự bắt nạt mà cô ấy nhận từ tôi, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Hehehe, có vẻ như cậu hiểu chính xác những điều khủng khiếp mà cậu sẽ gặp phải nếu cậu không vâng lời tôi thông qua các hành động hàng ngày của cậu.

Không giống như trước đây, cô ấy đã cắt ngắn tóc mái của mình, mái tóc đã mọc đủ dài để che mắt cậu ấy.

Khi nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi không thể không lẩm bẩm, "Đôi mắt của cậu thật đẹp..." và đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.

Ý nghĩ đó vụt qua vì tôi luôn nghĩ rằng nếu Ririnka có một đôi mắt đỏ trong veo, cô ấy sẽ trông đáng sợ hơn.

...Tch, ai còn quan tâm đến quá khứ đen tối của tôi nữa chứ?

Hơn nữa, mặc dù tôi không phải là người Nhật lai như Ririnka, nhưng tôi vẫn thích vẻ ngoài của mình!

"Hôm nay chúng ta chơi gì ở nhà cậu đây, Soichi?"

Ririka nghiêng đầu hỏi.

Tôi bắt cậu ấy gọi tôi bằng tên để mọi người không nhận ra rằng cậu ấy đang bị bắt nạt.

Đó là một chiến lược tuyệt vời, đối với người ngoài, nó khiến bọn tôi trông giống như những người bạn tốt.

Tôi thật là thán phục bộ não thiên tài của tôi quá đi.

Hôm nay là thứ sáu, nghĩa là ngày mai là ngày nghỉ.

Cuối cùng tôi cũng quyết định chơi một nước đi mới.

"Không, hôm nay cậu có thể về nhà."

"Ơ..."

Biểu cảm tươi cười của Ririka đột nhiên trở nên u ám.

Kể cả khi cậu tỏ ra miễn cưỡng như thế, thì điều đó vẫn rất rõ ràng, tôi có thể nhìn thấu được mà.

"Cái gì, có gì cậu thắc mắc à?"

"T-tớ không biết đâu? Tớ đã làm gì à?"

"Nghĩ gì đấy, tôi sẽ không để cậu đi đâu. Ririnka, khi nào cậu sẵn sàng ở lại qua đêm thì đến nhà tôi nhé."

"Ở lại... ý cậu là sao?"

"Cậu không hiểu à? Đúng rồi đấy. Cậu sẽ ở lại nhà tôi vào cuối tuần này!"

"Được rồi! Tớ sẽ nói với mẹ tớ ngay và đến nhà Soichi!"

"Ừ, thái độ tốt đấy... nhưng chưa gì đã đi rồi."

Cô ấy có vẻ hiểu chuyện đấy.

Không, không phải vậy. có lẽ Ririnka sợ rằng tôi sẽ thấy biểu cảm của cô ấy.

Tôi đoán là cậu ấy đã tránh mặt đi trước, nghĩ rằng nếu tôi tỏ ra không hài lòng, tôi sẽ làm điều gì đó tệ hơn.

Cậu đang làm tốt lắm. Rốt cuộc thì, chẳng vui vẻ gì khi gặp ai đó dễ bị bắt nạt.

Tôi ngày càng trở nên phấn khích hơn.

Thời gian của cô ấy bị chiếm dụng cả ở trường và sau giờ học, và cô ấy buộc phải đi chơi với tôi ngay cả vào những ngày nghỉ, khoảng thời gian yên bình duy nhất mà cô ấy có.

Từ giờ trở đi, tôi dự định sẽ mời cậu ấy đi chơi vào những ngày nghỉ của mình mà không do dự. [note63596]

"Bây giờ, địa ngục sẽ bắt đầu!"

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Sau đó, Ririka hoàn thành việc chuẩn bị rất nhanh và đến nhà tôi.

Đó là một bất ngờ vì tôi mong đợi cậu ấy sẽ đến chậm hơn.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là ngay cả mẹ Ririnka cũng ở đó.

Chết tiệt. Không thể tin được là cô ấy lại mách lẻo với bố mẹ ...!

Cô ấy chưa kể với ai về chuyện mình bị bắt nạt cho đến bây giờ, nên tôi đã rất cảnh giác.

Chuẩn bị tinh thần bị mắng thôi nhỉ.

Tuy nhiên, mẹ cô ấy vẫn mỉm cười và cuối cùng nói, "Con hãy chăm sóc Ririnka thật tốt nhé" trước khi rời đi.

"Ồ, thế này là sao nhỉ...?"

"Sao thế, Soichi? Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, nhanh lên nào."

"À, đúng rồi!"

Trong bối cảnh quen thuộc ở ngôi nhà của một người lạ, Ririnka nắm tay tôi và chúng tôi đi đến phòng khách.

Tôi đoán là cô ấy sợ tôi hơn tôi nghĩ.

Nếu cô ấy phản ứng như thế này, Ririnka có lẽ sẽ không phàn nàn ngay cả khi tôi làm điều gì đó cực đoan hơn, đúng không?

Hehehe, mình có lợi thế rồi.

Dù có làm gì thì cậu cũng sẽ không thoát được đâu!

Ririnka ngồi vào chỗ thường ngồi của cô ấy trên ghế sofa. Bình thường thì tôi sẽ ngồi trực tiếp trên sàn, nhưng hôm nay thì không.

Tôi ngồi cạnh Ririnka, khoảng cách giữa bọn tôi gần đến nỗi chỉ vừa đủ để một nắm đấm lọt vào giữa chúng tôi.

"Ể?! Souichi à?! S-sao cậu lại đột ngột làm thế này?!"

"Này này, chúng ta là bạn tốt mà, đúng không? Chắc chắn... cậu không ghét điều này chứ?"

"Tất nhiên là không! Thực ra tớ rất vui vì điều đó, tớ hy vọng chuyện sẽ mãi như thế này..."

"Hả? Cậu vừa nói gì à?"

"À, không! Không có gì đâu!"