Trong lớp tôi có một cô gái bị mọi người xa lánh.

Cậu ấy có mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ, vì vậy mọi người gọi cậu ấy là "quái vật" và ghét cậu ấy, vì thế cậu ấy luôn cô đơn một mình.

Vì tôi vừa mới chuyển đến trường này, tôi không biết chi tiết lắm, vì vậy tôi đã hỏi về điều đó và phát hiện ra rằng mọi người trong lớp cũng bắt đầu phớt lờ tôi sau khi tôi đánh nhau với một thằng tự xưng là trùm trong lớp hay cái mẹ gì đó.

Nói cách khác, sẽ không ai bận tâm nếu cậu ấy vướng phải một số trải nghiệm tồi tệ đâu ha.

"Hehehe, đã xác định được mục tiêu."

Tôi thích làm những điều mà người khác ghét.

Ở trường trước, tôi cũng đã bắt nạt một cô gái trông rất giống cô gái tóc bạch kim này.

Mặc dù cậu ấy đã tỏ vẻ dũng cảm và mỉm cười trước mặt tôi, nhưng sâu thẳm bên trong, hẳn cậu ấy đã bị tôi làm cho nhục nhã. [note63595]

Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn cười.

Và sau khi tan học, tôi đến bàn của cậu ấy.

"Này, cô!"

"…………"

Wow, cô ta thật là trơ tráo khi cố gắng lờ tôi đi.

Tôi tiến đến gần đứa con gái đang ngồi im cúi đầu này, và gọi cô ấy lần nữa.

"Này, cô đấy. Tại sao cô không trả lời khi tôi gọi?"

"... À ừm, tớ á?"

"Đúng rồi. Ngoài cô ra còn ai nữa?"

"Tớ, tớ xin lỗi..."

Cô gái tóc bạch kim đang ngượng ngùng xin lỗi. Có một quầng thâm mờ dưới đôi mắt đỏ của cậu ấy.

Nhìn thái độ của cô ấy, có vẻ như bắt nạt sẽ rất dễ thôi.

Cậu ấy thậm chí có lẽ không đủ sức để chống cự.

Một mục tiêu hoàn hảo.

Tôi cười toe toét và quyết định hành động ngay lập tức.

"Tên tôi là Souichi Hosoyama, Tóc bạch kim. Tên cậu là gì?"

"À, ừm… Tên tớ là Ririnka……"

"Tôi hiểu rồi. Này, Ririnka! Đi theo tôi!"

"Hả? Hả, cái gì?"

Tôi nắm tay cô ấy và dẫn cô ấy ra khỏi lớp học. Đúng như dự đoán, cô ấy thậm chí không biểu hiện bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào và chỉ đi theo.

"Ừm, ừm... cậu đưa tớ đi đâu vậy...?"

"Đến nhà tôi!"

"N-nhà cậu á...? Tại sao...?"

"Rõ ràng mà. Để chơi với cậu."

Khi tôi nói vậy, Ririnka chớp mắt ngạc nhiên.

Cậu ấy có vẻ mặt như thể hoàn toàn không tin nổi những gì tôi vừa nói.

Hehehe, tôi biết từ những người khác đó, Ririnka.

Rằng cậu là một kẻ cô độc.

Anh trai tôi, cũng là một "kẻ cô độc", đã từng nói rằng một "kẻ cô độc" là một tồn tại cao quý chọn ở một mình.

Vậy nên tôi quyết định không để cậu có chút thời gian riêng tư nào đâu.

Cậu muốn ở một mình, nhưng tôi cứ bám theo cậu đấy.

Chắc là khó chịu lắm, đúng không? Biểu cảm của câu lúc này đã nói lên tất cả.

"Thật chứ? Cậu sẽ chơi với tớ chứ?"

"Tất nhiên là thật rồi. Và điều đó sẽ xảy ra hằng ngày.Cậu không phàn nàn chứ, đúng không?"

"V-vâng! T-tớ muốn chơi với cậu lắm!"

Ừm... có vẻ như sẽ có thứ gì đó thú vị để xem rồi hà.

Nhưng giờ chưa phải là lúc để cười như thế này.

Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

Tôi không thể chờ đợi thêm nữa để thấy cậu đau khổ...!

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Từ ngày đó, tôi thường đưa Ririnka đi cùng.

Một cô gái tóc hai bím tỏ vẻ chính trực cố ngăn tôi bắt nạt Ririnka, hét lên, "Đừng dính líu đến cô ta!", nhưng tôi lờ cô ấy đi.

Không ai có thể ngăn cản tôi theo đuổi con đường tội lỗi của mình.

"Tôi tự nguyện ở bên Ririnka! Tôi sẽ không bỏ qua nếu cậu cản đường đâu!"

Cái nhìn ngơ ngác trên khuôn mặt của tóc hai bím lúc đó đúng là một kiệt tác.

Cuối cùng, đó chỉ là lời nói suông thôi.

Điều tôi lo nhất là Ririnka sẽ thú nhận rằng cô ấy đang phải chịu đựng sự bắt nạt mà cô ấy nhận từ tôi, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Hehehe, có vẻ như cậu hiểu chính xác những điều khủng khiếp mà cậu sẽ gặp phải nếu cậu không vâng lời tôi thông qua các hành động hàng ngày của cậu.

Không giống như trước đây, cô ấy đã cắt ngắn tóc mái của mình, mái tóc đã mọc đủ dài để che mắt cậu ấy.

Khi nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi không thể không lẩm bẩm, "Đôi mắt của cậu thật đẹp..." và đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.

Ý nghĩ đó vụt qua vì tôi luôn nghĩ rằng nếu Ririnka có một đôi mắt đỏ trong veo, cô ấy sẽ trông đáng sợ hơn.

...Tch, ai còn quan tâm đến quá khứ đen tối của tôi nữa chứ?

Hơn nữa, mặc dù tôi không phải là người Nhật lai như Ririnka, nhưng tôi vẫn thích vẻ ngoài của mình!

"Hôm nay chúng ta chơi gì ở nhà cậu đây, Soichi?"

Ririka nghiêng đầu hỏi.

Tôi bắt cậu ấy gọi tôi bằng tên để mọi người không nhận ra rằng cậu ấy đang bị bắt nạt.

Đó là một chiến lược tuyệt vời, đối với người ngoài, nó khiến bọn tôi trông giống như những người bạn tốt.

Tôi thật là thán phục bộ não thiên tài của tôi quá đi.

Hôm nay là thứ sáu, nghĩa là ngày mai là ngày nghỉ.

Cuối cùng tôi cũng quyết định chơi một nước đi mới.

"Không, hôm nay cậu có thể về nhà."

"Ơ..."

Biểu cảm tươi cười của Ririka đột nhiên trở nên u ám.

Kể cả khi cậu tỏ ra miễn cưỡng như thế, thì điều đó vẫn rất rõ ràng, tôi có thể nhìn thấu được mà.

"Cái gì, có gì cậu thắc mắc à?"

"T-tớ không biết đâu? Tớ đã làm gì à?"

"Nghĩ gì đấy, tôi sẽ không để cậu đi đâu. Ririnka, khi nào cậu sẵn sàng ở lại qua đêm thì đến nhà tôi nhé."

"Ở lại... ý cậu là sao?"

"Cậu không hiểu à? Đúng rồi đấy. Cậu sẽ ở lại nhà tôi vào cuối tuần này!"

"Được rồi! Tớ sẽ nói với mẹ tớ ngay và đến nhà Soichi!"

"Ừ, thái độ tốt đấy... nhưng chưa gì đã đi rồi."

Cô ấy có vẻ hiểu chuyện đấy.

Không, không phải vậy. có lẽ Ririnka sợ rằng tôi sẽ thấy biểu cảm của cô ấy.

Tôi đoán là cậu ấy đã tránh mặt đi trước, nghĩ rằng nếu tôi tỏ ra không hài lòng, tôi sẽ làm điều gì đó tệ hơn.

Cậu đang làm tốt lắm. Rốt cuộc thì, chẳng vui vẻ gì khi gặp ai đó dễ bị bắt nạt.

Tôi ngày càng trở nên phấn khích hơn.

Thời gian của cô ấy bị chiếm dụng cả ở trường và sau giờ học, và cô ấy buộc phải đi chơi với tôi ngay cả vào những ngày nghỉ, khoảng thời gian yên bình duy nhất mà cô ấy có.

Từ giờ trở đi, tôi dự định sẽ mời cậu ấy đi chơi vào những ngày nghỉ của mình mà không do dự. [note63596]

"Bây giờ, địa ngục sẽ bắt đầu!"

◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Sau đó, Ririka hoàn thành việc chuẩn bị rất nhanh và đến nhà tôi.

Đó là một bất ngờ vì tôi mong đợi cậu ấy sẽ đến chậm hơn.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là ngay cả mẹ Ririnka cũng ở đó.

Chết tiệt. Không thể tin được là cô ấy lại mách lẻo với bố mẹ ...!

Cô ấy chưa kể với ai về chuyện mình bị bắt nạt cho đến bây giờ, nên tôi đã rất cảnh giác.

Chuẩn bị tinh thần bị mắng thôi nhỉ.

Tuy nhiên, mẹ cô ấy vẫn mỉm cười và cuối cùng nói, "Con hãy chăm sóc Ririnka thật tốt nhé" trước khi rời đi.

"Ồ, thế này là sao nhỉ...?"

"Sao thế, Soichi? Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, nhanh lên nào."

"À, đúng rồi!"

Trong bối cảnh quen thuộc ở ngôi nhà của một người lạ, Ririnka nắm tay tôi và chúng tôi đi đến phòng khách.

Tôi đoán là cô ấy sợ tôi hơn tôi nghĩ.

Nếu cô ấy phản ứng như thế này, Ririnka có lẽ sẽ không phàn nàn ngay cả khi tôi làm điều gì đó cực đoan hơn, đúng không?

Hehehe, mình có lợi thế rồi.

Dù có làm gì thì cậu cũng sẽ không thoát được đâu!

Ririnka ngồi vào chỗ thường ngồi của cô ấy trên ghế sofa. Bình thường thì tôi sẽ ngồi trực tiếp trên sàn, nhưng hôm nay thì không.

Tôi ngồi cạnh Ririnka, khoảng cách giữa bọn tôi gần đến nỗi chỉ vừa đủ để một nắm đấm lọt vào giữa chúng tôi.

"Ể?! Souichi à?! S-sao cậu lại đột ngột làm thế này?!"

"Này này, chúng ta là bạn tốt mà, đúng không? Chắc chắn... cậu không ghét điều này chứ?"

"Tất nhiên là không! Thực ra tớ rất vui vì điều đó, tớ hy vọng chuyện sẽ mãi như thế này..."

"Hả? Cậu vừa nói gì à?"

"À, không! Không có gì đâu!"

Mặc dù câu ấy nói vậy, nhưng rõ ràng là đang rất khó chịu.

Thực tế là, Ririnka đang mắc lỗi ngay cả trong những trò chơi mà cô ấy đáng lẽ phải giỏi hơn tôi.

Hehehe, tôi biết mà, Ririnka.

Phụ nữ không thích đàn ông đến gần hoặc chạm vào họ đâu, đúng không?

Tôi là kiểu đàn ông có thể thản nhiên làm những việc mà hầu hết mọi người đều ngại làm.

Tôi vẫn còn rất nhiều nước đi sau chuyện này đấy.

Sau khi kết thúc trò chơi, chúng tôi đi tắm và ăn đồ ăn mẹ làm cho chúng tôi.

Thời gian dần trôi đi và bây giờ bọn tôi đang xem một bộ phim thuê trong phòng khách.

Đó là một bộ phim kinh dị nổi tiếng. Tôi không cảm thấy sợ chút nào vì tôi tự coi mình là người đáng sợ nhất thế giới.

"Nó khá thú vị đấy."

"Đúng vậy. Nó không đáng sợ chút nào! ... Nó không đáng sợ chút nào."

"Có chuyện gì vậy? Trông cậu có vẻ rất sợ nó nhỉ."

"Tớ làm gì khác được bây giờ! Soichi lại bình tĩnh như vậy mới là lạ ý!"

"... Tôi đoán là không còn cách nào khác."

Nói vậy, tôi đưa tay ra cho Ririnka.

"Nếu sợ thì nắm lấy đi."

Tôi có thể mạnh tay tóm lấy cô ấy, nhưng tôi sẽ cho Ririnka quyền lựa chọn.

Chắc hẳn cô ấy thấy nhục nhã lắm khi phải tự nguyện nắm tay một người khác giới như tôi.

Nếu cậu ấy từ chối, cũng chẳng sao. cậu ấy sẽ phải xem phim một mình, vừa sợ hãi lo lắng gấp đôi.[note63597]

"……Cảm ơn cậu."

"GYAAAAAAA!!"

Tch. Ririnka nói gì đó, nhưng tôi không nghe được vì tiếng hét trong phim.

Thôi được. Có lẽ cô ấy đang phàn nàn trong thâm tâm, nhưng vẫn nắm tay tôi.

Tôi giữ chặt để tay bọn tôi không bị lỏng ra.

"...Soichi?"

"Sao? Cậu muốn tôi thả tay cậu ra à?"

"... Không. Hôm nay tớ cảm thấy ổn với điều này."

"Thế à? Vậy thì làm theo ý cậu vậy."

Thật là một cô gái hỗn xược, cố tỏ ra cứng rắn à.

Làm vẻ mặt khó chịu hơn nữa đi, không vui đâu.

Nhưng điều này không thể kéo dài mãi được.

Khi bộ phim kết thúc, việc này sẽ biến mất.

Tuy nhiên, Ririnka không bao giờ buông tay tôi ra trừ khi cần thiết - thực tế, cô ấy thậm chí còn tự mình chủ động đan tay vào tôi - và chúng tôi vẫn nắm tay nhau ngay cả khi đi ngủ.

Kể từ khi đó, tôi vẫn tiếp tục làm những điều mà Ririnka không thích.

"Hehehe, Ririnka! Bắt đầu từ ngày mai, hãy đến đánh thức tôi dậy mỗi sáng!"

"Chúng ta sẽ cùng nhau đi học mỗi ngày! Tuyệt vời!"

Tuy nhiên, cô gái này luôn mỉm cười trước mặt tôi và không bao giờ tỏ ra khó chịu.

"Ririnka. Tôi sẽ học trường trung học này. Tất nhiên là cậu sẽ đi cùng tôi, đúng không?"

"Ừ, mình biết mà. Mình đã học rất chăm chỉ cho kỳ thi, vậy nên chúng ta hãy cùng đỗ vào đây nhé."

"Eh, à, ừ..."

Thực ra, cô ấy vẫn tiếp tục học cùng trường trung học cơ sở và trung học phổ thông với tôi.

"Lại có người tỏ tình với cậu à?"

"Ừ. Tất nhiên là tớ đã từ chối cậu ta rồi."

"Tôi đã nghĩ về điều này một thời gian rồi, nhưng có lý do chính đáng nào không?"

"Tất nhiên rồi. Tớ có người tớ thích rồi mà."

"Bất ngờ đấy. Thôi, tôi sẽ không phàn nàn về điều đó đâu. Cứ làm theo ý cậu đi."

"... Tch. Cậu đáng ra nên nói 'Vậy thì hẹn hò với tôi đi' chứ, Soichi."

"Cậu vừa nói gì à?"

"Không, không có gì!"

Đến một lúc nào đó, tôi thấy mình rất muốn được nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của Ririnka.

"Này, Soichi. Sáng rồi. Dậy đi nào?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi. Tôi dụi mắt và nhìn thấy Ririnka, với mái tóc dài hơn trước.

"Ồ, Ririnka đấy à? Nghĩa là trời đã sáng rồi à?"

“Cậu lại thức khuya nữa rồi. Cậu cần ngủ một giấc thật ngon đấy."

"Đừng lo. Tôi đã ngủ đủ sáu tiếng rồi."

Và ngay cả khi tôi thức khuya, cô ấy vẫn sẽ đến đánh thức tôi dậy mỗi sáng.

Tôi gợi ý điều này vì tôi biết cô ấy sẽ ghét phải đến tận nhà tôi vào mỗi buổi sáng để chăm sóc cho tôi, nhưng cô ấy chưa bao giờ phá vỡ lời hứa của mình.

Thực tế, cô ấy thậm chí còn vui vẻ tự làm bữa sáng cho tôi.

Bố mẹ tôi đã đi làm rồi, nên lúc này chỉ có tôi và Ririnka.

"Thế nào? Có ngon không?"

Ririnka luôn hỏi ý kiến tôi khi tôi ăn miếng thịt bò bít tết mà cô ấy nướng.

Ấn tượng của tôi không thay đổi kể từ lần đầu tiên tôi thử món ăn do cô ấy nấu.

"... Nó ngon lắm."

Sẽ khá dễ dàng để nói rằng món này dở tệ và khiến cô ấy khóc.

Nhưng nó không hợp lý lắm.

Nếu tôi không chủ động và làm cô ấy khóc, thì tôi sẽ thua mất.

"Tớ hiểu rồi. Thật tốt quá."

Cô ấy luôn mỉm cười khi nói điều này.

"... Dễ thương thật, nhỉ?"

Với nụ cười trên môi, tất cả các chàng trai trong lớp cô ấy chắc chắn sẽ đồng thanh lẩm bẩm điều tương tự.

Ririnka rất nổi tiếng. Cô ấy đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình từ các chàng trai, đặc biệt là kể từ năm thứ hai của trung học cơ sở.

Là người đã ở bên cô ấy từ khi còn nhỏ, tôi có một số nghi vấn, nhưng có vẻ như mọi người nghĩ khác.

Vâng, nếu ta chỉ nhìn vào vẻ ngoài của cô ấy, ta hoàn toàn có thể đồng ý rằng cô ấy rất dễ thương, nhưng...hả?

Tôi nghe thấy tiếng đũa rơi, và Ririnka trở nên cứng đờ với vẻ mặt ngớ ngẩn.

"Cậu vừa nói gì thế?"

"Dễ thương... nhưng thì sao?"

"T-Thật sao? Tớ có dễ thương lắm không?"

"Tôi nói dối để làm gì?"

Tất nhiên, nếu ta xem xét bản chất bên trong của cô ấy, cô ấy không dễ thương.

"Tớ, tớ hiểu rồi. Ehehe..."

Cô ấy là một cô gái bận rộn với biểu cảm liên tục thay đổi từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác.

Nhưng cậu ấy lại không có vẻ ngoài mà tôi thực sự muốn thấy.

"...Ừ. Có thể nói là cô ấy luôn trông như vậy đến bây giờ."

"Cảm ơn vì bữa ăn. Này, Ririnka. Nếu cậu không cẩn thận, tôi sẽ bỏ cậu lại đấy."

"Soichi!"

"Whoa!?"

Khi cô ấy mang xong bát đĩa và cố gắng quay lại, tôi bị Ririnka bắt lại.

Cánh tay tôi bị kéo và tôi bị kẹp giữa bức tường và Ririnka.

Ririnka, người thấp hơn tôi, nhưng lại có lực tay khá khỏe, vì vậy tôi không thể chạy trốn được.

"...Soichi."

"Có chuyện gì vậy? Cậu ép tôi ghê quá..."

"Có điều tớ muốn nói từ lâu rồi."

"Tôi sẽ lắng nghe, vì vậy hãy thả tôi ra."

"Không. Tớ sẽ không bao giờ để cậu thoát."

Khi cô ấy nói điều này, đôi mắt cô ấy tràn ngập sự nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi, đối mặt với cô ấy, lặng lẽ nuốt nước bọt.

Ririnka, với đôi má ửng đỏ, hít một hơi thật chậm và mở miệng.

"Em đã yêu anh kể từ khi còn nhỏ rồi. Hãy hẹn hò với em."

……Sao cơ?

Tôi có nghe nhầm không?

Cô ấy vừa nói cô ấy thích tôi á?

Không, không, không, không thể nào.

Tôi chưa bao giờ làm gì khiến Ririnka thích mình cả.

... À, tôi hiểu rồi. Tôi đọc được suy nghĩ của cô ấy rồi.

Ririka luôn phàn nàn rằng.

"Thật bực bội khi nhận được lời tỏ tình từ người khác mà không phải là người mình thích."

Nói cách khác, đây là cách cô ấy trả thù.

Cậu không muốn tôi tỏ tình với cậu, đúng không? Đó là cách cô ấy đáp trả hả.

Hehehe, đúng là đồ ngốc...!

Nghĩ rằng tôi không để ý đến suy nghĩ đó sao?

Cậu nghĩ chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?

Tôi luôn biết mọi thứ Ririnka đang nghĩ.

Nếu vậy, tôi chỉ có một câu trả lời chính xác trong trường hợp này thôi.

Chỉ cần nói lại chính xác những từ đó với cậu thôi!

"Tôi cũng thích Ririnka."[note63598]

"...Ừm, thật sao?"

"Như tôi đã nói trước đó, nói dối không cần thiết để làm gì?"

"Vậy thì, anh sẽ hẹn hò với em chứ?"

"Ừ. Nếu cậu thấy ổn thì được. Giờ cậu không thể rút lui được nữa--"

"Tất nhiên là không rồi! Yay! Từ hôm nay chúng ta là người yêu rồi, Soichi!"

"À, ừ. Đúng rồi."

“Ta có thể đi học với bàn tay nắm chặt và tán tỉnh nhau trong lớp!"

"Không ổn đâu."

"Được rồi, chúng ta đến trường ngay thôi! Em phải nói với mọi người!"

"Ơ, này! Đồ ngốc, đợi đã! Cậu không mang cặp mà!"

Rồi tình thế đột nhiên thay đổi.

"Cuối cùng bọn tớ cũng bắt đầu hẹn hò rồi!"

"Ồ! Chúc mừng Ririnka-chan!"

"Cái gì?! Chết mẹ mày đi, Hosoyama!"

Một lời thú nhận táo bạo trong lớp học dẫn đến một lời chúc phúc thô lỗ.

"Chúc mừng!!!"

"Cậu đã làm được rồi, Ririnka-chan!"

"Hãy chăm sóc con trai mẹ nhé...!"

"Ririka, Souichi… chúc hai đứa sẽ hạnh phúc!"

"Mẹ có thể yên tâm giao con gái mẹ cho con chăm sóc, Soichi. Hahaha!"

Khi chúng tôi về đến nhà, cả hai gia đình đều đang đốt pháo và ăn mừng.

"Từ giờ trở đi, chúng ta hãy cùng nhau chơi đủ loại trò chơi ở đây hằng ngày nhé, được không, Soichi?"

Căn phòng chung cư mà chúng tôi mua để ở chung với nhau.

Khi Ririnka nắm tay tôi, cô ấy nói những lời khiến tôi nhớ lại lần đầu chúng tôi gặp nhau.

"Ehehe... Em hạnh phúc lắm."

Vào khoảnh khắc đó, tôi thấy cô ấy rơi nước mắt lần đầu tiên.

Không, mong muốn của tôi đã thành sự thật, nhưng tôi không muốn thấy cô ấy khóc vì hạnh phúc như vậy!

Sao lại thành ra thế này?!

Sau đó, tôi xuôi theo mọi chuyện, kết hôn với Ririnka, có con với cô ấy, một gái một trai, và dành phần đời còn lại của mình bên cô ấy, mỉm cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.