Thế giới sẽ vào hồi kết ngày hôm nay.

Một điều chúng tôi quên mất là thảo luận xem chúng tôi nên dành khoảnh khắc cuối cùng của mình ở đâu.

Đó là lý do tại sao chúng tôi đã làm rất nhiều việc kể từ sáng sớm nay. Trên giường của em, cả hai chúng tôi trần như nhộng.

“Riri, em muốn chứng kiến ngày tận thế ở đâu?”

“Một lựa chọn theo sách giáo khoa, nhưng bãi biển hẳn sẽ rất tuyệt.”

“Thế, Hayama?”

“Không! Ngay cả Tokyo cũng có bãi biển đó! Không phải em nghĩ ngắm hoàng hôn là lãng mạn hay gì đâu!!”

Vậy thế giới đang thật sự kết thúc, nhỉ... Một phần trong tôi vẫn không thể tin vào điều đó.

“Chúng ta không thể cứ làm mọi thứ như thường được à?"

Với việc Riri nói thế, chúng tôi tiếp tục trải qua một ngày gần như y hệt những ngày khác trong tuần qua.

Tôi nấu ăn cho em; em thưởng thức nó thật tốt.

“Em cũng muốn một ít bánh nữa.”

“Để xem chúng ta còn đủ bơ không...”

Do thiếu một số nguyên liệu, nên chiếc bánh nướng cuối cùng không được ngon như lần trước. Chúng tôi không thể mua thêm, vì các nguyên liệu làm bánh ở siêu thị địa phương đã hết hàng. Dù vậy, Riri vẫn ăn chúng và bảo nó rất ngon.

“Em thề, bánh chị làm là ngon nhất thế giới đó, Yune-san.”

Riri nói với vẻ thỏa mãn.

Tận thế đang đến rất gần. Chúng tôi ăn gì hôm nay, làm gì hôm nay, đều không quan trọng.

Tới tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao Riri vẫn tiếp tục tới trường, và tại sao em cứ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình một cách cô độc.

Tôi thấy việc học thật vô ích. Tôi nghĩ sẽ giá trị hơn nhiều nếu vung tiền vào tất cả những gì tôi muốn, hoặc đi tham quan nhiều nơi đẹp đẽ nhất có thể. Những thứ đó, hay là đi ra ngoài giết một người phụ nữ mình không thể tha thứ chẳng hạn. Dù sao, giờ luật pháp cũng vô tác dụng rồi.

Đó là tôi của trước kia. Không có ai chìa tay ra cứu vớt lấy tôi. Chẳng có ai cố gắng thấu hiểu cùng với tôi; thậm chí cả người con gái tôi yêu cũng lừa dối tôi.

Tôi có đủ quyền giết cô ta; vụ việc rõ ràng tới nỗi toàn nhân loại sẽ chống lưng cho tôi. Hoặc là tôi đã nghĩ như vậy.

Mọi thứ thật vô nghĩa; thế giới này chẳng đẹp tẹo nào.

… Nhưng tôi nghĩ mình đã hiểu được cô gái này, dù chỉ một chút.

“Cám ơn.”

Hình dung ra một cây táo, đứng kiên cường khi thế giới tan biến, tôi nhẹ nhàng đặt lên trán Riri một nụ hôn.

---

Bây giờ nghĩ về nó, tôi đã dành thời gian của chúng tôi để nướng bánh chứ không phải những thứ khác. Nó đã được ăn hết, nhưng căn nhà vẫn tràn ngập hương thơm. Tôi vô cùng thích cái không khí ngọt ngào lúc này.

Quyết đinh rằng chúng tôi nên ít nhất làm một điều gì đó cho phù hợp với ngày cuối cùng, tôi đồng ý ngắm mặt trời lặn cùng Riri.

“Chúng ta có thể ngắm nó từ cửa sổ này.”

Theo gợi ý của Riri, tôi đứng sau một trong những cánh cửa sổ hướng về Tây của ngôi nhà, và ngước nhìn lên bầu trời. Như một sân khấu dành cho chúng tôi thưởng thức cảnh hoàng hôn, nó không đặc biệt ngoạn mục. Khung cảnh là một mớ hỗn độn giữa cột điện cùng dây. Không khí rộn vang tiếng quạ kêu, lưu giữ mùi cá nướng thoang thoảng; một trong những người hàng xóm chắc đang nấu ăn. Cảnh hoàng hôn hết đỗi bình thường.

Chúng tôi hôn nhau.

Tôi chưa bao giờ đắm mình trong khung cảnh tuyệt vời đến thế.

---

Theo yêu cầu của Riri, chúng tôi có món thịt nướng kiểu Đức cho bữa tối. Một lựa chọn dễ thương, phù hợp với một người đáng yêu như em ấy.

“Đây là bữa ăn cuối cùng của chúng ta.”

“Chị vẫn... ổn chứ?”

“Ư, gì, giờ nàng lo lắng cho ta hả?”

“... Quên đi.”

Chúng tôi ăn xong, và sau đó tôi mở một chai rượu. Uống rượu dưới độ tuổi cho phép là bị cấm, nhưng đúng thế, tận thế sắp tới rồi, tôi chắc chắn rằng ai cũng sẽ nhắm mắt cho qua lần này.

“Em tự hỏi, nó có thật sự kết thúc không?”

Bữa ăn no căng, và chúng tôi đã uống rất nhiều. Riri cùng tôi thả mình xuống ghế sofa. TV có hoặc không chiếu những địa điểm và mọi người đang hỗn loạn hiện giờ, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm đến việc bật nó lên.

“Dù sao, chúng ta không biết chính xác khi nào chuyện đó sẽ xảy ra mà.”

“Hm~m, nhưng nhất định là hôm nay, phải không? Không rõ họ làm công tác khoa học nào để dự đoán chuyện đó, nhưng khá tuyệt đấy.”

Tôi vươn tay, nắm lấy bàn tay của Riri.

“Đến đây Riri, hôn chị đi.”

“...Tại sao?”

“Ta hôn nhau vào khoảnh khắc thế giới kết thúc... em không nghĩ nó thật lãng mạn sao?”

“Dừng lại đi. Giờ chị trông ngớ ngẩn quá đấy.”

Tuy nhiên, bản thân tôi cho rằng đó là một ý tưởng thật sự hay. Ít nhất là ngay lúc này, tôi nghĩ nó tốt gấp hàng tá lần việc thành công giết chết bạn gái cũ của mình. Một khoảnh khắc ngắn tôi mường tượng cảnh bản thân ở một không-thời gian khác, vung cây rìu nhuốm máu. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy vui mừng vì đã không trải qua chuyện đó.

“Nếu không hôn, thay vào đó ta làm chuyện ấy thì sao?”

Tôi đã không thể nói gì thêm. Vì Riri đã nắm lấy cằm tôi và cho tôi một nụ hôn cuồng nhiệt. Em ấy buông ra sau khi ngấu nghiến nó trong ba mươi giây, tôi cuối cùng đã có thể lên tiếng,

“Chưa xong đâu.”

Rồi chúng tôi lại hôn.

Không biết chính xác khi nào nó sẽ kết thúc, vì thế chúng tôi phải tiếp tục.

“Chị yêu em.”

Giữa mỗi hơi thở, tôi lại lặp lại.

“Chị yêu em.”

Mặc kệ chúng tôi đang tranh đấu để lấy lại hơi như thế nào, bất kể môi chúng tôi sưng lên và đau đớn ra sao, chúng tôi vẫn tiếp tục.

Mãi mãi về sau.

“... Em yêu chị.”

---

Chuyện gì đã xảy ra? Tôi không biết.

Trước khi nhận ra, tôi đã bất tỉnh. Tôi thậm chí còn không có thời gian để biết giây phút cuối cùng là khi nào.

Ra đó là cách mà thế giới kết thúc.

~~~

End but not end! See you to morrow!