Tôi đã làm nó. Tôi đã ngủ với em gái của bạn gái cũ của mình.

Nếu bạn gái cũ của tôi phát hiện, tôi có thể bị giết trước khi ngày tận thế tới đón tôi mất.

Tuy vậy, tôi chỉ là không thể tránh được. Nếu mọi thứ không đi theo hướng như bây giờ, tôi có lẽ cũng không thực hiện được những hành động của mình.

“Riri-chan, ta đi hẹn hò nào. Lần cuối trước khi thế giới kết thúc. Bắt tàu tới Hayama, khám phá bãi biển, mọi chuyện sẽ rất tuyệt đấy.”

“Không.”

Mặc dù có vẻ vô cùng quyến rũ khi ở trên giường, Riri bây giờ vẫn lạnh như băng.

“Tại sao zợ?”

“Sau ngần đó thời gian, chị vẫn muốn giết chị gái của em sao?”

Cây rìu của tôi vẫn còn nguyên vẹn ở lối ra vào.

“Chị không thể bỏ lại quá khứ sao?”

Em mang một vẻ mặt nghiêm túc. Lúc nào cũng ngây thơ như vậy, cô gái này - mặc dù ngay từ đầu tôi đã biết điều đó. Tôi có lẽ không nên nói những thứ không cần thiết. Nhưng một lần nữa, có lẽ giờ đây đã quá muộn cho việc đó.

“Em biết đấy, nó khá phức tạp. Vấn đề giữa người phụ này với người phụ nữ khác.”

“Lại nữa... Em đâu còn là trẻ con nữa, nên ngừng mấy câu trả lời mơ hồ đó đi.”

Tôi hôn vội lên bờ môi em.

Và rồi, nhận thấy động lực của em đang mất dần, tôi tiến tới hôn em một nụ hôn trọn vẹn.

“... Làm ơn hãy trả lời em đi.”

Ah, thật tuyệt làm sao khi còn trẻ. Tôi tự hỏi mình có giống như em, hồi ở tuổi mười bảy không.

“Chị ấy thậm chí còn không quan tâm chuyện gì xảy ra với chị nữa. Nhưng chị, cứ khư khư giữ chặt mối ác cảm của mình; chị không nghĩ chính nó mới đang làm tổn thương chị sao?”

Em kêu lên một tiếng đau đớn.

Tuy vậy, tôi biết là em đúng về Ruru. Người phụ nữ đó mạnh mẽ, thông minh, xinh đẹp, và vô cùng kiêu ngạo; cô ta chỉ biết rằng cô là số một. Đó có lẽ là lý do tại sao cô ta không bao giờ hận thù tới mức dự định giết người khác.

Nhưng tôi không định nói những điều đó ra.

“Ôi, Riri, nàng thật ngọt ngào.”

“Đừng tránh né câu hỏi nữa mà...”

Tôi không muốn phơi bày cho đứa trẻ này bộ mặt của thế giới, nơi người ta cắn xé lẫn nhau, nơi người ta đối xử với người khác như rác rưởi; ít nhất là chưa phải lúc này.

“Nếu em nói rằng em yêu tôi, thì tôi có thể ngăn bản thân mình lại.”

“Ư,” Riri rên lên, như thể thứ gì đó đang kìm hãm giọng nói.

Tôi có thể thấy em ấy đang từ từ đỏ mặt. Em thậm chí còn chưa nói gì cả mà; yêu quá đi thôi.

“Tôi yêu em, Riri.”

Vì thế tôi tiến lên và nói ra trước. Chẳng có gì phải xấu hổ khi tuyên bố như vậy cả. Rốt cuộc, nó chỉ là sự thật.

“... Thật không công bằng.”

Đỏ tới tận mang tai, em vặn ra một lời đáp trả.

“Nhưng chị thật sự có ý đó. Em thật đáng yêu, Riri.”

Kiềm chế sự thôi thúc ôm em vào lòng, tôi nhìn thẳng vào mặt em, đôi mắt dán chặt trên đó. Riri lắc đầu, như muốn né tránh. Tuy nhiên, tôi không định để em thoát đâu.

“Chị yêu em.”

Tôi nói, thêm một lần và lần nữa. Để khiến cho em không thể nào quên tôi. Để ngay cả khi thế giới vỡ thành nhiều mảnh vụn, em có thể mãi mãi nhớ về tôi.

Riri nhìn tôi, gương mặt đang chực khóc.

“Em ghét chị. Em hận chị tới tận xương tủy, Yune-san.”

“Hmm, chị tự hỏi không biết mất bao lâu từ đây tới Hayama nhỉ. Chị sẽ nói với Ruru nếu cô ta định nguyền rủa ai đó, thì hãy nguyền em gái bé bỏng của cô ta ấy, được chứ?”

“Em ghét chị!”

Khuôn mặt Riri hiện tại đã đỏ như gấc.

“Chiếc rìu của chị hẳn khá mạnh, nhưng em biết đấy, đó là tất cả những gì chị có. Cô ta chắc sẽ chịu đựng được chút chút nhỉ.”

“Em hận chị!”

“Vậy, căn biệt thự đó ở đâu? Chị biết nó có tầm nhìn ra biển đẹp, nhưng mỗi vậy. Giết cô ta xong, nếu có thể, chị sẽ phá hủy luôn căn nhà đó.”

“Em căm thù chị!”

“Ý chị là, nó là một cây rìu đấy, nên chị đoán dùng để chặt gỗ khá tốt. Chị cam đoan mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu chị đặt toàn tâm vào nó.”

“... Em yêu chị!”

Em thật yên tĩnh, tôi gần như không nghe thấy em ấy.

“Em đã nói gì đó à?”

“Em yêu chị!! Đó là tất cả những gì em phải nói, đúng chứ?! Rồi, em nói rồi đấy!! Giờ chị sẽ không giết chị gái của em, nhé?!”

“Dù gì thì cũng có đủ thời gian đâu.”

“Đáng lẽ chị nên nói câu đó sớm hơn chứ!”

Ngay cả khi tôi ra ngoài ngay bây giờ, và bằng cách nào đó tìm được Ruru ở đó, thì có lẽ đã muộn. Tôi cũng cần rất nhiều sức mạnh để sử dụng chiếc rìu nữa, nên thực tế, tốt hơn nó vẫn cứ là vật trang trí trong nhà vậy.

“Cô ấy có lẽ sẽ giết chị thay vì ấy chứ, em biết mà, vì đã động vào cô em gái nhỏ dễ thương này đây.”

Tôi ôm Riri vào lòng. Em không đẩy tôi ra, tôi bèn nhân cơ hội siết chặt vòng tay.

“Chị ấy không quan tâm đến em đâu.”

“Nhưng em đáng yêu vậy mà...”

“Dừng lại đi!”

Một lúc sau cuộc bùng nổ, Riri ngả lưng xuống, ngoan ngoãn trong vòng tay tôi. Tôi với ngón tay chải mái tóc của em. Có một người chị như người phụ nữ đó, đúng là phép màu khi em ấy lớn lên với một trái tim thuần khiết.

“... Chị của em rất quan trọng với chị sao? Hơn cả em ư?”

Quên hết tất cả về Hayama đi - em đã trở thành một người thân yêu, tất nhiên chị muốn ở trong ngôi nhà này, mãi mãi cùng em rồi. Cơ thể của em sưởi ấm chị; mùi hương của em khiến chị hạnh phúc.

Chị ước gì mọi thứ cứ mãi như vậy.

Nhưng dù thế nào, những điều chúng ta làm, cũng không kéo dài được bao lâu nữa.

Ngày mai đến, tất cả sẽ kết thúc.

~~~

/(ㄒoㄒ)/