Chờ chút……
Nơi đây hoang vắng, chỉ có hai đệ tử của tiểu tông môn là Cửu Hồi và Chỉ Du, cho dù hắn có trốn thoát hay dạy cho hai người bọn họ một bài học, cũng không có toàn năng nào đứng ra cho bọn họ làm chỗ dựa.
Nghĩ vậy, hắn đột nhiên trở nên tà ác, triệu hồi thanh kiếm bản mạng: “Con ranh kia, dám kiêu ngạo như thế à. Nơi này không phải là địa bàn của Cửu Thiên Tông, không ai có thể bảo vệ ngươi.”
“Ồ?” Cửu Hồi cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Chỉ Du muốn tiến về phía trước, Cửu Hồi nhẹ nhàng giơ tay cản lại: “Giao cho ta xử lý.”
“Đương nhiên là muốn ngươi trả lại toàn bộ những thứ ngươi đã lấy của ta.” Hắn có thể trở thành đại đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn, không phải chỉ dựa vào việc lấy lòng sư phụ, mà là có bản lĩnh thực sự.
“Ngươi muốn cướp đồ của ta à?” Cửu Hồi triệu hồi dải lụa, dải lụa lộng lẫy treo giữa hai cánh tay nàng, bay lượn trong gió tuyết, nụ cười của nàng nhạt dần: “Ta không muốn ra tay, nhưng ngươi không chịu buông tha cho chúng ta, ta không còn cách nào khác.”
Bạch Kỳ vùi đầu, cái chân đã từng bị đánh gãy hình như lại bắt đầu mơ hồ đau nhức.
“Bớt nói nhảm đi, ta sẽ không tấn công nữ nhân không có khả năng tự vệ.” Đệ tử chưởng phái ngạo mạn cười lạnh: “Lấy pháp khí bản mạng của ngươi ra.”
Quấn dải lụa quanh cánh tay hai vòng nữa, Cửu Hồi nhoẻn miệng cười: “Đã nói tát ngươi thì sẽ tát ngươi, sao lấy vũ khí ra bắt nạt người khác được.”
Vừa dứt lời, hai tay nàng bấm niệm thần chú, tuyết bay trong không trung chợt dừng lại, vẻ kiêu căng trên mặt đệ tử chưởng phái lập tức biến mất, hắn để ngang thanh kiếm che đan điền: “Ngươi có tu vi cỡ nào?!”
“Ngươi đoán xem?!” Cửu Hồi nghiêng đầu mỉm cười, tỏ vẻ ngây thơ, hiền lành và vô hại. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, tuyết đọng lại biến thành lưỡi dao sắc bén, hung hãn tấn công đệ tử chưởng phái.
“Phá!” Linh khí của đệ tử chưởng phái hóa thành ranh giới, chật vật chặn đòn này, khi ngẩng đầu thì thấy Cửu Hồi đã tới trước mặt hắn, hắn cực kỳ sợ trong lòng, nàng tới gần hắn khi nào, hắn thậm chí không cảm giác được chút hơi thở.
Bốp!
Một cái tát vào mặt, đệ tử chưởng phái bay ra ngoài ngay lập tức, dường như nhìn thấy tổ mẫu đã mất từ lâu đang giơ tay về phía hắn.
“Xì” Bạch Kỳ dùng móng vuốt che chân sau: “Ngu ngốc, ngươi chọc nàng làm gì?”
Đệ tử chưởng phái ngã mạnh xuống đất, ngửa mặt nhìn bầu trời đầy tuyết, đầu ong ong.
“Còn sống không?” Cửu Hồi chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, cúi xuống nhìn vào mắt hắn, dịu dàng mỉm cười: “Nơi này hoang vắng, không có người khác giúp ta, ta có bị chôn ở đây cũng không có ai phát hiện. Ngươi hung ác quá, khiến chúng ta sợ hãi, ta ra tay đánh trả là chuyện bất đắc dĩ, ngươi thấy có lý không?”
“Ọe!” Đệ tử chưởng phái chống tay miễn cưỡng ngồi dậy, phun ra mấy ngụm máu lớn. Không biết nội tạng có bị thương không, phun ra máu còn kèm theo một miếng đồ khác.
“Xin tiên tử tha mạng.” Đệ tử chưởng phái không quan tâm đến điều này, quay người quỳ dưới đất: “Tại hạ có mắt mà không thấy Thái Sơn, xúc phạm tới tiên tử, xin tiên tử tha mạng.”
“Không phải tại hạ cố ý xúc phạm, mấy ngày gần đây thân thể của tại hạ hơi khác thường, thường không khống chế được linh lực trong người.” Chuyện này liên quan đến tánh mạng, đại đệ tử chưởng phái luôn hiểu co được dãn được: “Hôm nay tại hạ vốn nhận lệnh của sư phụ đến thăm trưởng lão của Vấn Tinh Môn, nào ngờ linh đài đột nhiên hỗn loạn, khiến phi kiếm mất khống chế……”
Hắn chưa kịp dứt lời đã thấy máu mình vừa nôn ra hóa thành lửa bốc cháy, hắn sợ tới mức lăn sang một bên, sắc mặt trắng bệch.
Hộc máu rồi biến thành lửa, chẳng lẽ thân thể hắn bị yêu ma ký sinh?!
Cửu Hồi lùi lại một bước, tránh xa ngọn lửa.
Đệ tử chưởng phái nhân cơ hội muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng tuyết bay trên không trung lại biến thành lưỡi dao sắc bén, khí lạnh chĩa thẳng vào hắn.
Hắn lập tức quỳ xuống, động tác dứt khoát và gọn gàng, nội tâm không hề có chút giãy giụa.
Sau khi lửa cháy hết, một cọng lông chim màu đỏ thẫm hóa thành luồng ánh sáng bỏ chạy, nhưng bị Chỉ Du dùng hai ngón tay kẹp lấy trên không trung. Lông chim điên cuồng vặn vẹo trên đầu ngón tay hắn, ngọn lửa cực nóng bốc cháy, cố gắng làm cho Chỉ Du buông ra.
Nhưng Chỉ Du tựa như không biết đau, cho dù ngọn lửa đốt toàn bộ bàn tay đỏ bừng, hắn cũng không nhíu mày.
Khi tia lửa cuối cùng cháy hết, lông chim đỏ không thể giãy giụa được nữa, biến thành lông chim đỏ bình thường xỉn màu trong tay hắn.
“Tay có đau không?!” Cửu Hồi ném dải lụa trói đệ tử chưởng phái kín mít, bay về phía Chỉ Du: “Đây không phải là lông chim bình thường, sao ngươi dùng tay cầm lấy!”
“Nếu buông tay ra thì nó sẽ nhân cơ hội chạy trốn.” Chỉ Du đặt lông chim vào lòng bàn tay Cửu Hồi: “Không sao, ta có thể chất đặc biệt, sẽ không cảm thấy đau đớn.”
“Cho dù nó chạy thoát, ta cũng có thể bắt nó lại!” Cửu Hồi ném lông chim vào nạp giới, nhìn bàn tay Chỉ Du bị đốt cháy phồng rộp lên, lấy một chai thuốc trị thương, nhỏ nước thuốc vào lòng bàn tay Chỉ Du: “Cho dù thật sự không cảm thấy đau, cũng không có nghĩa là ngươi có thể tùy tiện bị thương.”
Lúc này đưa chiếc nhẫn ban chỉ ra, hắn mới bàng hoàng phát hiện mình đã lâu rồi không nghĩ đến mẫu thân. Hắn là đại đệ tử chưởng phái ăn trên ngồi trước của Thần Cực Môn, là tiên trưởng được người phàm kính trọng và kính sợ, là đối tượng mà các tiểu tông môn phải cúi đầu để lấy lòng, hắn đã quên mong ước duy nhất của mẫu thân đối với hắn là “Tốt đẹp”.
Ngay cả lúc sinh tử cũng dựa vào chiếc nhẫn ban chỉ mà mẫu thân để lại, cầu xin đối phương có thể tha mạng cho mình.
Đinh.
Nhẫn ban chỉ rơi vào lòng bàn tay Cửu Hồi, chạm vào ngọc quan của hắn, phát ra âm thanh giòn tan.
Ngay tại khoảnh khắc này, hắn đột nhiên che mắt vùi vào tuyết gào khóc, thậm chí không quan tâm Cửu Hồi và Chỉ Du sẽ nghĩ gì về hắn.
Cửu Hồi lẳng lặng nhìn bộ dạng chật vật đang cuộn tròn trên tuyết của hắn, lấy nhẫn ban chỉ ra đặt bên cạnh đại đệ tử chưởng phái: “Trên chiếc nhẫn ban chỉ này có phúc khí phù hộ của thân nhân.”
“Những người bị ngươi ức hiếp trước kia, có thể cũng là báu vật trong lòng người khác, bọn họ không có khả năng phản kháng, không có nghĩa là bọn họ đáng bị ngươi ức hiếp.” Cửu Hồi lùi ra sau hai bước: “Sau này khi nào muốn bắt nạt người khác, hãy nhìn chiếc nhẫn ban chỉ này.”
Nàng phất tay lấp cái hố sâu do băng kiếm tạo ra, vẫy tay với Bạch Kỳ đang liếm chân trên tuyết: “Mèo mập, đi thôi.”
“Chờ một chút.” Đại đệ tử chưởng phái nắm chặt nhẫn ban chỉ trong lòng bàn tay: “Ta tên là Viên Qua, hôm nay thiếu ngươi một vạn linh thạch.”
Cửu Hồi quay đầu nhìn hắn, khẽ cười: “Ta sẽ nhớ kỹ.”
Nàng chỉ liếc nhìn hắn, nhưng Viên Qua cảm thấy, dường như đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn.
Cẩn thận đeo nhẫn ban chỉ vô ngón tay, Viên Qua triệu hồi thanh kiếm bản mạng rớt ở trên tuyết, sờ bên mặt bị sưng, ngơ ngác đứng trong tuyết thật lâu.
Trở lại Vọng Thư Các, Bạch Kỳ mang bánh bao thịt đi tìm con mèo kén ăn tên là Nhị Miêu. Cửu Hồi giơ lông chim đỏ lên trước mặt Lâm Si: “Lông chim này là cái Lưu miệng méo đưa cho ngươi phải không?”
“Kích thước hơi giống, nhưng lông chim mà ta vứt đi không đỏ như vậy.” Lâm Si không dám khẳng định.
“Nó đã hấp thu linh khí và sức sống trong thân thể Viên Qua mấy ngày, màu sắc đương nhiên hơi khác.” Cửu Hồi càng nhìn càng cảm thấy lông chim này không bình thường, nàng quay đầu nhìn Chỉ Du: “Ngươi cảm thấy đây là loại lông chim gì?”
“Nghe đồn phượng hoàng có thể tắm máu để tái sinh, nhưng phượng hoàng đã tuyệt chủng cả vạn năm, ta chưa từng nhìn thấy lông phượng hoàng thực sự.” Chỉ Du mang giấy bút ra, vẽ một bức tranh về lông phượng hoàng mà hắn từng thấy trong sách cổ.
“Chỉ Du, ngươi còn biết vẽ à?” Cửu Hồi thấy chỉ bằng vài nét bút mà Chỉ Du đã vẽ ra một con phượng hoàng sống động như thật, không nhịn được sờ tay hắn: “Làm sao ngươi có được đôi tay như thế, thật linh hoạt.”
“Ngày thường không có việc gì làm nên tùy tiện vẽ vài nét.” Chỉ Du không đặc biệt thích vẽ tranh: “Ngươi thấy có điểm nào tương tự không?”
“Ừ……” Cửu Hồi so sánh lông chim với bức tranh một hồi lâu, cuối cùng đưa bức tranh cho Lâm Si: “Ngươi là chim, ngươi xem thử, lông chim trong tranh có giống lông chim này không?”
Lâm Si im lặng, nó nhích móng vuốt sang một bên để né tránh: “Tiên tử, ngài và Chỉ Du tiên trưởng có thể phân biệt được tóc của loài người không?”
“Tóc của con người mỏng, lông chim khác nhau nhiều, làm sao đánh đồng?” Cửu Hồi xua tay: “Thôi, ngươi đi tìm Bạch Kỳ chơi đi.”
Lâm Si vội vàng vỗ cánh bay đi, trong phòng chỉ còn lại Cửu Hồi và Chỉ Du, hai người đều không nói lời nào, căn phòng lập tức yên tĩnh.
“Ta từng đọc một đoạn ghi chép trong sách cổ, kiến mộc là chiếc thang đi từ mặt đất lên Thần giới, nếu đốt kiến mộc, khói tan đi, có nghĩa là các vị thần đang đến.”
“Suỵt.” Cửu Hồi vội vàng che miệng Chỉ Du: “Mấy ngàn năm nay, không có người nào phi thăng trong giới tu chân, nhưng người tu tiên này đang phát điên muốn chứng minh có đại tiên thượng thần nào đó, ngươi đừng tin những ghi chép lung tung lộn xộn đó.”
“Lời nguyền thượng thần lịch kiếp đều là những lời xằng bậy.” Cửu Hồi buông tay ra, đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen cuồn cuộn như thể sắp nứt ra: “Thượng thần có đức độ và uy tín cao, sống thọ như trời đất, làm sao có những lời đồn đãi như vậy, chỉ vì gặp khó khăn khi lịch kiếp ở thế gian mà muốn trả thù tất cả mọi người trong thiên hạ? Rõ ràng là sự bất kính và ghen ghét của người thường đối với thượng thần, ta không tin chút nào cả!”