“Ngươi chắc chắn kẻ tính toán như thần kia bày quán ở đây à?” Cửu Hồi cùng Lâm Si tìm hai lần ở chỗ nó bị lừa nhưng không tìm thấy kẻ được gọi là tính toán như thần.
Lâm Si gật đầu khẳng định: “Ngày ta gặp hắn, hắn ở ngay chỗ này.”
“Cô nương, ngươi đang tìm ai?” Phụ nhân ở quầy sửa quần áo bên cạnh thấy Cửu Hồi và Chỉ Du mang theo một mèo một chim đi tới đi lui hai lần, nhiệt tình nói: “Nếu ngươi muốn tìm người, hỏi ta là đúng nhất. Ta mở quầy sửa quần áo ở đây đã mười mấy năm, rất quen thuộc mọi ngóc ngách.”
“Thẩm thẩm, ta nghe người ta nói gần đây có một người coi bói rất giỏi, tính toán như thần, sao hôm nay không thấy hắn?” Cửu Hồi ngồi xổm trước quầy, giúp phụ nhân sắp xếp lại quần áo trên quầy.
“Ngươi đang nói đến Lưu miệng méo à?” Phụ nhân nhìn Cửu Hồi, sau đó nhìn Chỉ Du đi sau nàng, xua tay nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương, thẩm nói thật với ngươi, Lưu Bình miệng méo này hàng ngày chơi bời lêu lổng, giả danh lừa bịp, không biết coi bói đâu. Ngươi và vị lang quân này thoạt nhìn là người có phúc, cần gì coi bói.”
“Thì ra là thế, may mà thẩm thẩm nói cho ta biết sự thật, nếu không thì ta đã bị lừa rồi.” Cửu Hồi lanh tay lanh chân, nhanh chóng sắp xếp xong quần áo trên quầy: “Đa tạ thẩm thẩm.”
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.” Phụ nhân vui vẻ mỉm cười, cảm thấy mình lại làm thêm một việc thiện.
Khi Cửu Hồi đi đến góc đường, Lâm Si cuối cùng cũng không khống chế được nội tâm bi thương.
“Kẻ lừa đảo, thật sự là một kẻ lừa đảo……” Trong đôi mắt như hạt đậu xanh của nó đầy nước mắt, lông chim trên người mất đi vẻ sáng bóng: “Bạc của ta, bạc trắng của ta.”
“Ngươi không quan tâm đến lão đại bị nhốt trong ngục ba năm hay sao, chỉ biết đau lòng số bạc đó?” Bạch Kỳ vẫy đuôi đập Lâm Si hai cái, sau này nó làm lão đại, nhất định sẽ không nhận loại tiểu đệ ngu ngốc và không trung thành thế này.
“Lão đại nhốt trong trấn yêu ngục sẽ không chết, nhưng nếu bạc của ta không còn, thì thật sự là không còn.” Lâm Si hùng hồn phản bác một cách hợp lý: “Ngươi biết kiếm bạc khó khăn như thế nào không?”
Thấy một mèo và một chim sắp cãi nhau, Cửu Hồi nhíu mày: “Nếu tiếp tục cãi, người khác phát hiện các ngươi có thể nói tiếng người, thu hút đệ tử của các đại tông môn khác, ta sẽ không quản các ngươi.”
Bạch Kỳ và Lâm Si lập tức yên tĩnh, Bạch Kỳ thậm chí còn kêu meo meo vài tiếng, giả bộ là một con mèo bình thường.
“Đi thôi, dẫn các ngươi đi mua bánh bao thịt.” Cửu Hồi hài lòng với sự thức thời của chúng nó, nàng và Chỉ Du vòng qua mấy con phố mới tìm được quán bánh bao thịt mà Nhị Miêu muốn ăn.
Quán bánh bao thịt buôn bán rất phát đạt, mấy bàn bày bên đường chật kín khách. Lúc Cửu Hồi trả tiền, nghe thấy vài người khách đang ăn nói đùa với một nam nhân trung niên.
“Lưu miệng méo, hai ngày trước ngươi mới bị người ta đánh một trận, hôm nay lại ra lừa gạt người khác?”
“Tiểu cô nương người ta đang yên ổn, hắn cứ nói người ta khắc cái này cái kia, bị đánh chết cũng đáng.”
Lưu miệng méo?
Cửu Hồi liếc nhìn một nam nhân trung niên, dáng người gầy gò, làn da vàng sậm, râu tóc đều lộn xộn giống như đã mấy ngày không xử lý, chân phải quấn một mảnh vải ố vàng, trông cực kỳ luộm thuộm.
Hắn vừa gặm bánh bao thịt, vừa hùng hổ cãi lại: “Tiểu cô nương không có huynh đệ, không phải khắc người ta thì là cái gì?”
“Chíp chíp chíp!” Cú rừng điên cuồng kêu to, đập cánh ước gì được cào vào mặt nam nhân trung niên, đây là kẻ lừa đảo đã lừa ta hai trăm lượng!
“Lưu tiên sinh tính toán như thần?” Cửu Hồi đi đến ngồi xuống cạnh nam nhân trung niên: “Nghe nói ngươi coi bói rất giỏi, có muốn coi một quẻ cho ta không?”
“Cô nương, người này là kẻ lừa đảo, ngươi đừng tin những lời nói dối của hắn.” Có một người khách lo lắng Cửu Hồi sẽ bị lừa, lên tiếng khuyên bảo: “Nếu ngươi thật sự muốn coi bói, đi đến chỗ Vương lão nhân ở góc phố đông, ông ấy lấy rẻ hơn.”
“Cảm ơn chư vị, hôm nay ta tới tìm Lưu tiên sinh, là vì một chuyện cũ.” Cửu Hồi chắp tay cảm tạ mọi người: “Cách đây vài ngày, Lưu tiên sinh coi bói cho một hậu bối của nhà ta. Hậu bối đưa tiên sinh hai trăm lượng bạc, Lưu tiên sinh tặng hắn một cọng lông chim, không biết tiên sinh còn nhớ không?”
“Hai trăm lượng?!” Mọi người há hốc mồm, lừa nhiều bạc như vậy, thảo nào người ta tìm tới cửa.
“Lưu miệng méo, ngươi thật sự mất lương tâm, dám lừa gạt người ta nhiều tiền như vậy.” Một vị khách cao lớn đứng dậy túm lấy Lưu miệng méo: “Có Sái gia ở đây trông coi, hắn đã bị què một chân, không chạy thoát được đâu, cô nương mau đi báo phủ thành chủ, để phủ thành chủ bắt hắn lại.”
“Đúng đúng đúng, mau đi báo phủ thành chủ.” Mọi người tỉnh táo lại, lần lượt cho Cửu Hồi lời khuyên: “Không biết có lấy lại hai trăm lượng được không?”
“Ngươi đừng đổ oan cho người khác, mặc dù lão Lưu ta đây thích lừa tiền, nhưng tuyệt đối không thể nào lừa hai trăm lượng.” Lưu miệng méo cố gắng giãy giụa, “Có giỏi thì kêu hậu bối của gia tộc ngươi ra đây.”
“Chíp chíp chíp!” Cú rừng vỗ cánh bay lên trời, nhanh chóng biến mất.
“Tiểu cô nương người ta trắng nõn sạch sẽ, thấy là biết không lừa gạt người ta.” Làm sao các vị khách tin vào lời ngụy biện của Lưu miệng méo, ba chân bốn cẳng đè ông ta lại, một chàng trai trẻ tuổi đi đến trước mặt Cửu Hồi: “Cô nương đừng sợ, ta đã bảo đệ đệ đi báo phủ thành chủ.”
“Thả ta ra, thả ta ra.” Lưu miệng méo giãy giụa vô ích, lo lắng đến mức đỏ mặt tía tai: “Cho dù người của phủ thành chủ tới, ta cũng không sợ, không ai có thể vu oan cho ta!”
“Chính ngươi đã lấy hai trăm lượng bạc của ta!” Lúc này một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi chen vào trong đám người, hắn tức giận giậm chân, kể rõ gặp được Lưu miệng méo vào ngày nào và ở đâu: “Hôm đó có người khác ở đây, ngươi đừng hòng phủ nhận.”
Lâm Si là chim yêu, sau khi biến thành hình người cũng có giọng nói to, bất chấp sự hỗn loạn, giọng của hắn vẫn to nhất trong đám đông.
Thấy Lâm Si xắn tay áo chuẩn bị đánh Lưu miệng méo, Cửu Hồi lui về phía Chỉ Du, nói nhỏ: “Sao ta cảm thấy hình như Lưu miệng méo không có ấn tượng gì về chuyện này?”
Đối với người thường, hai trăm lượng bạc là một số tiền lớn, Lưu miệng méo lừa Lâm Si nhiều tiền như vậy, nhìn thấy Lâm Si sẽ không có phản ứng này.
“Ngày hôm đó ta bị bệnh, ngủ ở nhà cả ngày, đến gần tối mới tỉnh dậy.” Lưu miệng méo nhớ rất rõ, ông không biết tại sao ông như thế hôm đó, khi tỉnh lại đã là chạng vạng, ông lo lắng mình bị bệnh, nên đến Hồi Xuân Đường lấy thuốc về uống.
“Tiểu nhị ở Hồi Xuân Đường chắc chắn vẫn còn nhớ ta, lúc ta đến khám bệnh, trời đã gần tối!”
“Ngươi đi lấy thuốc lúc chạng vạng, cũng không trì hoãn chuyện ngươi đi ra ngoài lừa gạt người khác vào ban ngày.” Có người quen với Lưu miệng méo đã vạch trần lời nói dối của ông ta: “Sáng hôm đó, ta rõ ràng đã gặp ngươi, ngươi cầm lá cờ coi bói, một lòng một dạ chỉ lo nghĩ chuyện lừa tiền, thậm chí không để ý tới lời chào hỏi của ta.”
“Đại thiếu chủ tới rồi!”
“Gặp qua đại thiếu chủ!”
Thấy dân chúng tin tưởng và hoan nghênh đối với sự xuất hiện của Đào Tương Nghi, Cửu Hồi biết Đào gia rất được kính trọng ở Đào Lâm thành. Chẳng trách Đào Nhị nổi điên trên đường mà không có ai đánh hắn, hóa ra là nhờ mặt mũi của cha và đại huynh.
Đào Tương Nghi không ngờ Cửu Hồi và Chỉ Du sẽ ở đây, xuống ngựa hành lễ với hai người: “Không biết hai vị vào thành là vì chuyện gì?”
Cửu Hồi cười chỉ vào Lâm Si và Lưu miệng méo đang bị các vị khách cản lại, kể toàn bộ câu chuyện: “Việc này có chút kỳ quặc, chúng ta sẽ đi với ngươi đến phủ nha của thành chủ.”
Thành vệ mang Lưu miệng méo đi, Đào Tương Nghi thấy Cửu Hồi còn ở trong quán bánh bao nên đứng bên cạnh chờ nàng.
“Chư vị và ta chỉ tình cờ gặp nhau, lại sẵn lòng giúp đỡ, tiểu nữ tử xin cảm tạ mọi người.” Cửu Hồi lấy vài viên bạc vụn giao cho chủ quán bánh bao, trả tiền bánh bao cho mọi người: “Năm mới sắp tới, chúc mọi người năm mới bình an, năm sau gặp nhiều may mắn.”
Bánh bao không đắt tiền, mọi người đều vui vẻ nhận sự chiêu đãi của Cửu Hồi, bắt chước Cửu Hồi chắp tay đáp lễ: “Mọi người đều may mắn, đều may mắn.”
Đào Tương Nghi lẳng lặng nhìn cảnh này, trong lòng mơ hồ có chút cảm động. Mấy năm nay hắn giúp đỡ phụ thân trấn giữ Đào Lâm thành, tiếp xúc không ít người tu tiên, nhưng hắn chưa bao giờ gặp người tu tiên nào hòa nhập với người thường một cách hoàn hảo giống Cửu Hồi.
Những người phàm đang trò chuyện với Cửu Hồi không biết rằng, bọn họ giúp những người tu tiên không cần sự giúp đỡ của bọn họ. Vì vậy khi Cửu Hồi cảm tạ bọn họ, bọn họ sẽ vui vẻ và hài lòng, chứ không phải sợ hãi và bất an.
Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng đối với người tu tiên trên cao thì lại là bất thường.
Phủ thành chủ làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng điều tra ra được, vào ngày xảy ra sự việc, quả thật có rất nhiều người thấy Lưu miệng méo bày quán coi bói, thành vệ còn phát hiện một túi tiền ở dưới chân giường của Lưu miệng méo, bên trong có hai trăm lượng bạc.
“Thiếu thành chủ, tiểu nhân thật sự không biết số bạc này từ đâu ra.” Lưu miệng méo mờ mịt, vì sao có nhiều người nhìn thấy ông ngày ấy, nhưng ông rõ ràng ngủ đến chạng vạng.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bị quỷ ám……