Mùa thu năm nay ở Đức đẹp lạ thường, vẫn mang một nét quyến rũ độc đáo như mọi khi. Những cánh rừng ngập tràn sắc vàng xen lẫn xanh biếc, các tòa nhà kiến trúc châu Âu thấp thoáng giữa khung cảnh ấy, từ xa trông chẳng khác nào một bức tranh, đôi lúc còn mang đến cảm giác hư ảo không chân thật.

Có lẽ vì mùa thu nên phố xá trở nên vắng vẻ hơn. Người qua lại vội vã, có người đi một mình, có người đi cùng bạn, có người đạp xe, cầm trên tay ly nước giấy, cũng có người chỉ đứng yên tại chỗ. Những dây leo xoắn xuýt phủ kín bức tường gạch, lá vàng lá đỏ rực rỡ nổi bật hẳn so với những tán cây trơ trọi trước cổng nhà.

Sau chuỗi chiến thắng, đội đua đã cho Diệp Tích Ngôn một kỳ nghỉ dài để cô có thời gian nghỉ ngơi.

Cô ở nhà vài ngày, đi dạo loanh quanh, dành thời gian cho ba mẹ, tụ tập bạn bè, tham gia đủ loại buổi tiệc... Khi Giang Tự bận rộn, cô cũng không chờ đợi vô ích, vẫn có rất nhiều việc để làm, chẳng khi nào thấy nhàm chán. Thỉnh thoảng cô cũng đến chỗ làm của Giang Tự mang đồ ăn, thức uống, ngồi cùng Giang Tự trên ghế dài hoặc đôi khi chỉ tình cờ đi ngang và gặp nhau.

Những ngày tháng như thế thật dễ chịu, cả hai đều thích thú. Không ai trong họ cảm thấy áp lực hay ràng buộc mà ngược lại, mọi thứ đều thoải mái và nhẹ nhàng.

Tình yêu là sự đồng hành và cùng nhau phát triển, hòa nhập vào cuộc sống của đối phương nhưng không hoàn toàn chiếm lấy nó.

Giang Tự thường xuyên mua hoa tặng Diệp Tích Ngôn, hoa hồng, dương cam cúc,... Không cố định một loại hoa nào cả, chỉ đơn giản là khi thấy một bó hoa đẹp, nghĩ đến người ấy, cảm thấy phù hợp thì liền mua về tặng.

Bác sĩ Giang vốn dĩ là người lãng mạn đến tận xương, tâm tư tỉ mỉ.

Khi cả hai có thời gian rảnh, họ cùng nhau đi du lịch khắp nơi, đến lâu đài Neuschwanstein, công viên quốc gia Saxon Switzerland, cây cầu quỷ... Họ khám phá từng địa điểm, đi xuyên qua những cánh rừng rậm rạp, băng qua những cây cầu treo dài, lắng nghe dòng nước êm đềm trôi, đứng trên cao nhìn xuống khung cảnh thiên nhiên và dòng người tấp nập.

Trên những con phố ở Berlin, họ thong dong dạo bước, tận hưởng phong vị nghệ thuật của thành phố.

Khi ghé vào một cửa hàng nhỏ tại Berlin, Diệp Tích Ngôn đã mua một đôi nhẫn. Kiểu dáng đơn giản, chất liệu không có gì đặc biệt, trông không hề đắt tiền nhưng lại vừa vặn với cả hai.

Giang Tự không ngại ngùng, thấy đối phương mua thì liền nhận lấy, đưa tay đeo nhẫn vào.

Diệp Tích Ngôn nói: "Trước tiên cứ mua tạm một đôi, sang năm đổi cái mới, lúc đó chọn kiểu dáng đẹp hơn."

Giang Tự chẳng để tâm, đáp lại: "Kiểu này cũng đẹp mà."

"Cũng tạm." Diệp Tích Ngôn thản nhiên nói, "Chấp nhận được."

Giang Tự bật cười: "Mắt em cao quá đấy."

Diệp Tích Ngôn ngước mắt lên, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt Giang Tự, nhìn đi nhìn lại hai lần rồi chậm rãi nói: "Đương nhiên rồi, thế nên mới chọn trúng bác sĩ Giang."

Giang Tự khẽ cười: "Thôi đi."

Giang Tự thờ ơ, ngay trong lần đầu tiên ông ta gọi điện, cô đã thẳng tay chặn số, làm dứt khoát đến mức không còn chừa đường lui, thể hiện rõ lập trường của mình, trực tiếp dập tắt mọi hy vọng của họ.

Nghĩ lại thấy thật buồn cười. Cô chỉ là một bác sĩ có chút năng lực nghiên cứu chứ đâu phải nhân vật lớn trong phim truyền hình có thể thao túng cả hai giới hắc bạch. Làm sao cô có thể cứu nổi một người như Giang Đan Thành, luôn lẩn quẩn bên ranh giới pháp luật? Bác cả Giang đúng là hồ đồ, tưởng cô là vạn năng chắc. Xã hội này đã là xã hội pháp trị, thế mà ông ta vẫn còn ôm mộng mơ theo kiểu phim cảnh sát tội phạm, đúng là chẳng tỉnh táo chút nào.

Khoảng thời gian Giang Đan Thành bị điều tra, Giang Tự tập trung vào nghiên cứu, mỗi ngày chỉ đi lại giữa hai điểm, toàn tâm toàn ý vào công việc trong tay.

Cũng trong giai đoạn này, dự án mà cô tham gia có bước tiến và đột phá mới. Suốt nửa năm sau đó, cô hoàn toàn dốc sức vào dự án, không màng đến những chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm nghiên cứu.

Cuối năm đó, Lý Chính Minh kết hôn, anh gửi thiệp mời trước hai tháng.

Giang Tự vẫn tranh thủ thời gian trở về một chuyến, cùng Diệp Tích Ngôn mang quà và lời chúc phúc đến.

Hôn lễ của đôi trẻ diễn ra đơn giản, khách mời không nhiều lắm, chủ yếu là người thân và bạn bè thân thiết.

Ngoài Giang Tự và Diệp Tích Ngôn, chị em nhà họ Hạ cũng có mặt, cùng với một số người trong bệnh viện, ví dụ như La Như Kỳ.

Nhìn thấy hai người họ cùng xuất hiện, La Như Kỳ có chút kích động, thân thiết mà qua ngồi cùng bàn. Cô ấy vẫn như ngày nào, hoạt bát và thẳng thắn. Biết được mối quan hệ giữa họ, vừa gặp mặt, La Như Kỳ liền trêu ghẹo Diệp Tích Ngôn, hạ giọng nói nhỏ sau lưng Giang Tự:

"Tích Ngôn, em giấu kỹ quá đấy, ai cũng không biết."

Diệp Tích Ngôn không giải thích.

La Như Kỳ hỏi: "Hai người yêu nhau từ rất lâu rồi đúng không?"

Diệp Tích Ngôn giả bộ ngớ ngẩn để lảng tránh: "Cũng không lâu lắm đâu."

"Em cứ giả vờ đi," La Như Kỳ vạch trần nói, "Lúc trước chị Hạ đã nói hai người có gì đó mờ ám, tôi còn không tin, hóa ra là thật."

Diệp Tích Ngôn hứng thú: "Chị ấy nói gì?"

"Em với giáo sư Giang, hai người có chuyện với nhau." La Như Kỳ cười nói.

Thực ra trong đoàn không chỉ có chị Hạ nhận ra điều bất thường mà còn có những người khác. Chỉ là khi ấy chẳng ai tiện đoán bừa, càng không thể hỏi trực tiếp, thế nên chuyện đó cứ mãi không được nói ra.