Năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, lớn nhỏ đều có nhưng mọi thứ đều suôn sẻ, tổng thể vẫn khá bình yên.

Cuộc sống thảnh thơi, ngày qua ngày trôi đi, mơ hồ mà hết lúc nào không hay.

Môi trường ở Đức khác biệt rất lớn so với trong nước, phong tục hoàn toàn khác, thói quen sinh hoạt cũng vậy, những cánh rừng bạt ngàn, đủ loại kiến trúc đa dạng, con người muôn màu muôn vẻ... Khí hậu nơi đây lạnh hơn nhiều, tương đương với vùng Đông Bắc trong nước, so với Nam Thành thì lạnh hơn không ít.

Tháng hai là thời điểm tuyết rơi dày đặc, khắp nơi đều trắng xóa từ mái nhà, ngọn cây cho đến mặt đất, mọi thứ đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Thời gian này nhiệt độ khá thấp, thời tiết khắc nghiệt có thể xuống đến âm 10°C hoặc thấp hơn nữa. Những cơn gió rét buốt liên tục thổi qua khiến ai ra đường cũng không khỏi rụt cổ vì lạnh.

Tuy nhiên, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự đều đã quen sống ở đây lâu dài nên cũng không thấy quá khó chịu, miễn cưỡng thích nghi được.

Khi đến Đức, họ vẫn phải điều chỉnh lại múi giờ và thay đổi giờ giấc sinh hoạt, mấy ngày đầu cũng hơi khó quen.

Chỗ họ ở cách nhà ba mẹ Diệp Tích Ngôn khoảng hai mươi phút lái xe, không quá xa, đi lại cũng tiện. Ngay ngày đầu tiên đặt chân đến Đức, Diệp Tích Ngôn đã dẫn Giang Tự đến thăm nhà, còn mang theo rất nhiều quà cáp.

Những món quà này là do Giang Tự nhất quyết mua bởi vì phép lịch sự và sự tôn trọng, những lễ nghĩa cần thiết không thể thiếu.

Diệp Tích Ngôn thì không có tâm trạng ấy, cảm thấy không cần thiết, về nhà mình còn mua quà làm gì, dù gì cũng đâu phải là người ngoài.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Diệp Tích Ngôn, còn Giang Tự làm vậy là đúng, có tấm lòng này vẫn là điều tốt. Ba mẹ cô cũng khá thích sự chu đáo ấy, không phải vì họ coi Giang Tự là người ngoài mà vì họ trân trọng tấm lòng của người tặng quà. Diệp Lập Chiêu vui vẻ ra mặt, thái độ cũng mềm mỏng hơn, khóe mắt hơi cong lên nhưng miệng vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị, nghiêm túc nói:

"Mua nhiều thế làm gì, cứ suốt ngày mang đồ đến đây."

Nghe qua có vẻ như không hài lòng nhưng thực chất lại không hẳn là vậy.

Ông cụ này vốn ngoài lạnh trong nóng, lời hay cũng có thể nói thành lời lạnh lùng.

Cũng may Giang Tự không để tâm, cô hiểu ông không có ý gì xấu nên cứ coi như không nghe thấy, bước vào nhà rồi lập tức chào hỏi.

Diệp Lập Chiêu chỉ gật đầu mà không đáp lại, ra vẻ nghiêm trang.

Ngược lại, anh trai của Diệp Tích Ngôn tiến ra đón, cười chào một tiếng, cùng Diệp Tích Ngôn gọi:

"Bác sĩ Giang."

Giang Tự đáp lại: "Anh."

Diệp Tích Ngôn đi theo nói: "Anh."

Anh trai gật đầu nói: "Vào nhà đi, chờ hai người lâu lắm rồi."

Chị dâu đứng bên cạnh đệm theo: "Ba từ sáng sớm đã nhắc đến hai người, cứ chờ mãi, vừa rồi còn hỏi có nên gọi điện không."

Bị vạch trần ngay trước mặt, Diệp Lập Chiêu có vẻ không vui, nhíu mày lại, không biết là cảm thấy mất mặt hay thế nào, tóm lại trông có chút gượng gạo.

Giả vờ như không thấy vẻ mặt khó xử của ba mình, Diệp Tích Ngôn đưa đồ cho anh trai, sau đó quay lại phủi lớp tuyết đọng trên vai Giang Tự. Cô vừa kéo Giang Tự vào phòng khách vừa giải thích: "Lúc dọn dẹp nhà cửa tốn khá nhiều thời gian nên bọn em ra ngoài hơi muộn."

Mạnh Văn Đông đang ở trong phòng khách, thấy hai người bước vào cũng không quá nhiệt tình nhưng không hề lạnh nhạt. Giang Tự chào hỏi, Mạnh Văn Đông đáp lại một câu, bình thản nói: "Ngồi nghỉ một lát đi, đồ ăn vẫn đang nấu."

Mộng Kỳ đang ngồi trên ghế sofa, vừa thấy Giang Tự liền lập tức nhảy xuống, cười hớn hở lao tới ôm lấy chân rồi lại ôm eo cô, giọng lanh lảnh gọi: "Cô Giang ơi..."

Trẻ con vô tư, chẳng hiểu sự đời, chẳng giấu được suy nghĩ gì, đặc biệt là khi nhận được quà, vui sướng đến mức nhảy cẫng lên xoay vòng tại chỗ.

Diệp Tích Ngôn không để Mộng Kỳ dính sát vào Giang Tự, cô bé này quá quấn người, cứ thích bám dính từ chỗ này sang chỗ khác, trông rất phiền.

Người này lúc nào cũng ghen tuông vu vơ, hay thích so đo với trẻ con, tính chiếm hữu có phần kỳ quặc.

Hai người ở nhà ba mẹ cả ngày, ăn xong bữa trưa cũng không về ngay, buổi chiều ở lại trò chuyện, tối muộn mới quây quần uống trà đánh bài.

Mạnh Văn Đông rất thích chơi mạt chược. Trước mặt người ngoài thì thanh lịch, đoan trang nhưng sở thích lại vô cùng đời thường, tính cách khi chơi cũng rất tốt. Bình thường Diệp Lập Chiêu thỉnh thoảng chơi với bà, nhưng ai cũng bận rộn, hiếm khi tụ tập đủ một bàn, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.

Hai vợ chồng già ngồi hai bên, anh trai và chị dâu một bên, chỗ còn lại là của Diệp Tích Ngôn và Giang Tự.

Diệp Tích Ngôn chơi bài kém, cũng không thích trò này nên nhường cho đại bác sĩ lên thay, còn mình thì phụ rót trà, rót nước, tiện thể trông chừng Mộng Kỳ.

Suốt buổi chiều chơi mạt chược, Mạnh Văn Đông vui vẻ vô cùng, cuối cùng cũng bật cười mấy lần.

Thắng nhiều thua ít, đương nhiên là hứng khởi, tâm trạng cả người thoải mái hơn hẳn.

Giang Tự tuy không thua nhiều nhưng cũng để Mạnh Văn Đông ăn bài vài lần. Tay nghề chơi của cô cũng khá, thậm chí còn hơn cả anh trai và chị dâu, có thể theo kịp trình độ của Mạnh Văn Đông.

Số tiền thua đó là do Diệp Tích Ngôn tự bỏ tiền túi ra bù, cũng không nhiều, chỉ khoảng trăm tệ.

Giang Tự không nhận nhưng Diệp Tích Ngôn cứ nhất quyết đưa, nói rằng không thể để bác sĩ Giang của chúng ta chịu thiệt thòi, miệng thì cứ thao thao bất tuyệt thể hiện sự xót xa của mình. Giang Tự buồn cười, có gì mà thiệt với chẳng thiệt, Mạnh Văn Đông đâu có làm khó cô, hơn nữa lúc ăn tối còn múc canh cho cô.

Trên đường trở về, Diệp Tích Ngôn vui vẻ ra mặt, vừa lái xe vừa nói: "Mẹ em thích chị lắm, ngay từ đầu đã có cảm tình rồi, chỉ là bà hơi cố chấp một chút, giờ vẫn chưa thể chấp nhận ngay nhưng sau này chắc chắn sẽ không còn như vậy nữa."