Trans: Phú

Edit: Gold

Proof: Timmie

Note: thấy dàn nhân sự không, lý do giờ mới có chap đấy :))

___________

Hai ngày đã trôi qua kể từ lúc cái thang máy khốn nạn kia thả tôi ở đây.

「Tự dưng bị đưa đến dị giới thế này khổ thật đấy...」

Khả năng rất cao là tôi vừa đi lạc sang thế giới khác, bằng không thì đây chắc chắn là du hành thời gian.

Phải sinh tồn trong thời đại con người còn ăn lông ở lỗ, máy móc còn chưa được phát minh, đối với tôi mà nói cũng gần như đồng nghĩa với việc bị đày đến thế giới khác vậy.

Cái thang máy đáng ngờ kia cũng đã biến đi đâu mất ngay khi thả tôi bơ vơ ở đây, để lại trong tầm mắt tôi khi quay lại chỉ là một bãi phế tích nhỏ kỳ lạ.

Không còn biết phải làm gì khác, tôi

liền lên đường tìm kiếm dấu vết của con người. Sau một hồi cuốc bộ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy một ngôi làng gần đó, lạ ở chỗ tôi hoàn toàn hiểu dân làng đang nói gì. Nhưng giao tiếp được không có nghĩa người ta sẽ lắng nghe, bởi thực tế đáng buồn là một kẻ lạ mặt lạc đến làng như tôi liền bị hắt hủi. Trong người không có gì để bán, nguồn gốc xuất xứ cũng chẳng rõ từ đâu ra, mơ màng về tất thảy mọi thứ và trên hết là đang bị kẹt tiền.

Ngồi bệt xuống góc làng, bản thân chỉ biết co ro lại trong vô vọng.

Không kìm nén được cơn đói nữa, tôi đành ngửa tay đi xin ăn. Dân làng có cho tôi một ít đồ ăn nhưng rồi cũng vội xua đuổi tôi đi nơi khác.

Lập tức rời khỏi làng sau khi có thêm một ít thức ăn dự trữ, chính tôi cũng mông lung chẳng biết phải đi đâu về đâu. Cuối cùng đành quay về nơi bắt đầu.

Việc một căn nhà hoang xuất hiện trong tầm mắt của tôi hoàn toàn là tình cờ. Không còn cách nào khác, bản thân quyết định sẽ dùng nó để trú ẩn tránh mưa gió. Những khó khăn liên tục ập đến do đột ngột bị đưa tới dị giới dường như đã làm mất đi chút tỉnh táo cuối cùng trong tôi, cũng vì thế nên không chút do dự, bản thân lập tức cạy cửa sổ ra và bước vào trong.

Điều khiến tôi bất ngờ là có một thứ thú vị mang tên 『sơ đồ mạng nhện』đã ở trong đó từ trước. Một thứ mà bất cứ ai xem phim đủ nhiều cũng sẽ liên tưởng ra nếu tôi nói:「bức tường đó tràn ngập hình ảnh của những tấm bản đồ」.

Nói cách khác thì nó cũng giống như chơi một game liên tưởng. Ví dụ: đặt từ 『tường 』làm toàn cảnh, sau đó liên tưởng đến『vấn đề 』cần tìm lời giải rồi ghim bên cạnh những tờ giấy có chứa từ khóa và liên kết chúng lại với nhau bằng đường kẻ. Cứ tiếp tục làm thế ta sẽ có một bảng gồm những thành phần tương tác với nhau. Để rồi thành phẩm cuối cùng là một tổ hợp từ khóa có dạng mạng nhện, quy trình trên còn gọi là 'giăng tơ'.

Ít nhất đó là cách tôi lấy ví dụ, còn những gì trước mắt tôi hiện tại dường như không phải để mô phỏng hóa những liên tưởng ấy. Đa số chúng là các ghi chú được phân chia theo vùng, từng cái đều chứa danh từ và những con số trên đấy.

Nghiêng đầu trong bối rối, phải sau khi

xem qua tôi mới dám khẳng định đây dường như là một biểu đồ thế lực? Lục lọi trong chiếc hòm gỗ gần đó, tôi tìm thấy nhiều tài liệu có vẻ là cơ sở của thứ này.[note61379]

Sau khi đọc qua, tôi nhận ra chúng là những tài liệu tổng hợp về số lượng tàu đi lại hàng tháng, cũng như lượng lính đánh thuê được điều động gần đây.

Cả số liệu thô lẫn đã được sắp xếp đều được dán hết lên trên bản đồ, nhờ đó mà khi so sánh chúng với nhau ta có thể ngay lập tức nhận ra và dự đoán được sơ qua mối quan hệ giữa những điểm đánh dấu trong tương lai.

Nhưng không thể nào người ta chỉ chăm chăm nó mà bỏ qua những『?』 trên đống ghi chú ấy.

Trong một tệp dường như đã từ quá khứ, dữ liệu của tháng một và ba đều đầy đủ nhưng tháng hai vẫn còn để trống.

Với danh dự của một nhà toán học thì không đời nào tôi có thể mặc kệ những con số ấy sau khi đã lỡ nhìn thấy chúng được. Thế nên để đáp lễ lại việc sử dụng nhà trái phép, tôi quyết định sẽ trả tiền trọ bằng cách điền vào phần『?』giúp chủ nhân nó.

Bản thân dùng giấy có sẵn trong hộp để viết nháp số liệu, vẽ biểu đồ và ghi những con số tính được lên tờ giấy xé ra từ sổ tay của mình, sau đó đính nó vào giữa các ghi chú trên tường.

Giá mà có laptop ở đây thì tôi chỉ cần nhập số liệu vào Excel là xong, nhưng cũng không còn cách nào khác. May sao trên người tôi vẫn thủ sẵn một cái máy tính cầm tay.

Công thức tính toán đã có đây rồi, giờ tôi chỉ cần khua tay gõ phím nữa là được. Phỏng theo cách nói của một nhà toán học thì đó là phần 'lao động' trong công việc. Nghe thì đơn giản nhưng được tận mắt thấy những gì mình làm ra đem lại kết quả đúng như dự đoán vẫn luôn là một cảm giác thú vị.

「Dù trong cái thế giới khắc nghiệt này thì mấy con số vẫn quý mình, toán đúng thật tuyệt vờiii」

Không chỉ ở đây, mà bất kỳ nơi nào cũng vậy.

Bắp chân tôi đang nhức lên sau khi phải đi bộ nhiều giờ liền, thế nên việc rời khỏi đây mà tiếp tục hành trình chắc chắn không thể là chuyện nay mai. Nhưng ở một thế giới chẳng quen ai lại còn thêm khả năng giao tiếp củ chuối này thì đi đâu mới được, cũng may là toán nó không dí tôi nốt.

Bởi không giống như vạn vật đều bị ràng buộc bởi thế giới hiện thực, toán học là tồn tại tách biệt khỏi thời gian và không gian.

Cuối cùng cái 『?』đã được điền xong.

Cảm giác tội lỗi đã tan biến, so với việc tự ý vào nhà tá túc một hôm thì giúp người ta như vậy là đủ báo đáp rồi. Không chần chừ gì nữa, bản thân quyết định đi ngủ.

Cuộn mình bằng một tấm vải lớn có sẵn trong căn chòi, tôi nhắm mắt lại và thưởng thức cảm giác ấm áp như thể bản thân đã đánh mất từ lâu.

Hi vọng mai cũng sẽ là một ngày dễ chịu, thoải mái.

***

Đau dữ.

「Đau…đauuu !?」

Có cái gì đó đang đạp vào bụng tôi, xoay người để tránh thì ngay lập tức lại có cái gì đó nặng nặng rơi thẳng lên hông. Làm người mà sao đánh thức theo cách tàn ác dữ vậy?

Đủ rồi mà, làm ơn dừng lại đi! Tôi đã làm gì nên tội để xứng đáng bị thế cơ chứ!?

Cắn răng chịu đựng cơn đau, bản thân ngẩng đầu lên nhìn thử. ── Nhưng dù đã căng tròn hai mắt thì không gian xung quanh vẫn chỉ có một màu tối đen. Cũng ngay lúc đó, một mùi hương dịu nhẹ thoáng qua mũi tôi.

Mùi hương ấy lan nhanh đến các giác quan, như có tác dụng làm tan đi cơn đau âm ỉ ở bụng tôi. Dường như nó đến từ thứ che mặt tôi lúc này, phải tới khi lấy thứ đó ra khỏi mặt mình, bản thân mới nhận ra đó là một cái mũ.

「Đau ư? Là ai. . . . .」

Lấy cái mũ ra khỏi tầm mắt, phải tới lúc này tôi mới nhìn rõ được dung nhan người phát ra giọng nói nhỏ bé đó. Hiện ra trước mắt tôi là một cô gái xinh đẹp với đôi chân dài thon thả, nhưng hơn hết là cô ấy đang đè lên người tôi.

「……Hảaa?」

Mái tóc dài nhạt màu được phủ bóng bởi vô số tia sáng, làn da trắng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như một tiên nữ sắc sảo từng nét từ má xuống đến cằm. Đôi mắt to màu tím hai bên sống mũi nhỏ nhưng cao và đôi môi mềm. Ngay dưới là bộ ngực đầy đặn càng được tôn lên bởi chiếc áo khoác dày, chưa kể còn cái cảm giác êm ái tôi đang cảm thấy từ phần dưới cơ thể.

Một cô gái đẹp như thể chỉ có trong mơ, tựa như tiên nữ bước ra từ thần thoại, lại đang ngồi đè trên người tôi.

「Liệu đây có phải là mơ chăng?」

Theo bản năng tôi vô tình vuốt ve đôi chân sát bên tay ấy. Sự ấm áp này, cả cảm giác mềm mại này, cứ như thể tôi đang mơ vậy.

Cảm giác như một giấc mơ, nhưng cũng không giống mơ cho lắm. Không thể nào đây là mơ, nhưng nếu không phải thì nó là gì mới được.

「Hể…!?」

「Ấy chết xin lỗi, tôi lỡ tay.」

Vừa nghe tôi xin lỗi xong, cô gái xinh đẹp trước mắt nhìn tôi với vẻ mặt hoảng sợ.

「Khô…không được cử động!」

「Được thôi nhưng.....」

Với bàn tay vẫn đặt trên đùi cô gái ấy, tôi dừng lại và không di chuyển nữa. Có vẻ như chúng ta đang có một chuỗi hiểu lầm nối tiếp nhau ở đây.

Ngay sau đó, cô ấy đưa tay về phía sau hông.

「À,...ùm, cái thứ đó cứng thật... nó đang chấn vào mông mình...」

「Cái cứng ấy là của tôi hả??」

Kể cả thế cũng không nên trách tôi chứ, nó đang ép vào một chỗ hơi bị nhạy cảm đó… đó là phản ứng sinh lý bình thường mỗi sáng. Chưa kể tôi còn bị đánh thức kiểu này…

「Nó đây rồi! Đứng im, nếu cử động ta sẽ bắn đấy!」

Thôi toang, mày nhầm to rồi tôi ạ!

Từ đằng sau hông, cô ta rút ra một khẩu súng đời cũ được làm từ gỗ và sắt.

Tôi nhớ bản thân cũng từng sử dụng khẩu này khi chơi game. Một con game lấy bối cảnh phương Tây thời trung cổ có loại súng này trong kho vũ khí của nó. Thậm chí bây giờ tôi còn đang ngửi thấy một mùi dầu khó chịu, cảm giác này cực kỳ chân thực.

Trong hoàn cảnh bị đầu súng chĩa thẳng vào mặt thế này, đương nhiên tôi không có gan để xác nhận xem khẩu súng có phải hàng thật hay không.

「Ấy khoan, bình tĩnh cái đã. Chuyện đâu còn có đó đúng không nào?」

Hai tay tôi vỗ vỗ nhằm ra hiệu bình tĩnh. Tuy nhiên cô gái kia lại giật mình căng vai lên, khuôn mặt dần nhuộm đỏ và nhìn tôi bằng ánh mắt sắc nhọn .

「...Nhà ng…ngươi đang nghĩ gì mà cứ vỗ lên người ta thế hả?」

Nghe thấy những lời đó, tôi mới nhận ra.

「À ừ... chân của cô nhỉ? Không phải tôi cố ý đâu, chỉ là cảm giác mềm quá nên tôi lỡ tay.」

Trong khi khen ngợi theo nhiều cách, tôi đang rất cố gắng để làm dịu tình hình nà.

「Nếu không buông tay ra ngay, ta sẽ bắn.」

Có vẻ không ổn rồi.

Tôi giơ hai tay lên như một cách để ra hiệu đầu hàng. Đến lúc này thì làm gì cũng được, chỉ cần toàn mạng thoát khỏi tình huống oái ăm này thôi.

「Nghe tôi nói đã được không? Tôi đang đói và cũng không có nơi nào để đi, thế nên tôi chỉ mượn căn chòi này để tá túc một đêm thôi. Tôi chưa hề ăn cắp gì cả và thề là từ giờ trở đi tôi cũng không có ý định ăn cắp gì đâu. Làm ơn hãy rủ lòng thương xót.」

「Vậy việc đó cũng không phải do ngươi làm à?」

「Việc đó?」

「Ngươi đã đụng tay vào tấm bản đồ quan trọng của ta」

「À……」

Xem ra tôi lại hiểu sai thêm lần nữa rồi.

Chỉ cần suy nghĩ kỹ một tý, quả thực bất kỳ ai nếu thấy những thành quả nghiên cứu của mình bị thêm thắt tùy tiện thì cảm thấy bực mình cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng có lẽ nói dối trong tình huống này cũng không giải quyết được gì. Đã vậy, tôi quyết định sẽ thành thật.

「Đúng là do tôi làm.」

Đôi bàn tay giữ cầm súng của cô gái kia liền xiết chặt.

「……Nhà ngươi biết đó là cái gì sao?Thậm chí có thể hiểu được sao?」

Rốt cuộc là sao, tự dưng cô gái này lại hỏi tôi bằng chất giọng tha thiết vậy?

「Làm ơn hãy nghe tôi giải thích. Tôi lạc đến đây từ một nơi xa xôi. Có khi còn xa hơn cả những nơi cô có thể biết. Tôi có thể đọc hiểu chữ và số, mặc dù không biết rõ chúng là gì. Nhưng nhìn thoáng qua tôi vẫn hiểu rằng nó dường như là một bản đồ thế lực.」

Ngay khi nói ra những lời đó, khẩu súng đã biến mất đi đâu khỏi tầm mắt tôi.

「Thật sự… có thể hiểu ư!?」

Một âm thanh “Đongg” vang lên! Đôi tay của cô ấy ngay lập tức giữ chặt vai tôi, ngay trước mặt tôi là một gương mặt thanh tú đang dần tiến sát lại trong im lặng!! Trong lúc tôi vẫn còn bỡ ngỡ vì tiếng rơi vừa rồi.

Cặp mắt lớn màu tím ấy lúc này đang ngay trước mặt tôi, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi với sự nghiêm túc và nhiệt huyết dâng trào.

「H…hiểu thứ đó thật ư」

「Vậy giải thích đi, những con số đó người viết ra bằng cách nào và làm sao lại ra được kết quả như thế như thế?」

「Chỉ là tính toán thôi」

「Chỉ là tính toán thôi…sao…!?」

「Cái mà tôi sử dụng còn gọi là phương pháp Holt-Winters[note61380]! Hiểu cho dễ thì đó là một công thức nhằm dự đoán nhu cầu! Quy trình vẽ biểu đồ quả thực tốn khá nhiều công sức nhưng nếu chỉ là điền dữ liệu thì tôi có thể làm được chỉ với một chiếc máy tính!」

「Dự đoán bằng công thức tính toán?... Điều như vậy có thể xảy ra sao...!!」

Suốt nãy giờ, cô ấy không hề chớp mắt một lần nào. Có lý do gì để một người tập trung đến thế sao. Phải chăng tôi đã sai sót ở điểm nào đó?

Bản thân thấu hiểu những khó khăn khi tự mình viết nên được một công thức toán học và cả cảm giác vui sướng khi cuối cùng cũng hoàn thành nó. Phải chăng là do tôi đã cướp mất đi niềm vui đấy—Hoặc cũng có thể, mục đích cô ấy tạo ra nó là vì một ai đó. Khi nghĩ tới đó, tôi bỗng cảm thấy thật xấu hổ về chính mình.

「Xin lỗi vì đã tự ý viết vào đó. Trong một thế giới không có máy tính thế này thì việc thu thập số liệu để phân tích thông tin với cô vốn đã là một việc vô cùng khó khăn. Một nhà toán học như tôi đáng ra phải hiểu điều đó. Ngay bây giờ tôi rất hối lỗi vì đã làm vậy. Dữ liệu mà cô tổng hợp có trật tự rõ ràng và rất đẹp, thế nên tôi đã bị cuốn hút bởi nó. Người làm ra nó ắt hẳn cũng đã suy nghĩ rất nhiều và tôi rất ngưỡng mộ những công sức ấy. Vì vậy── ...?」

Có thứ gì đó ươn ướt rơi nhẹ xuống má tôi. Những giọt nước ấy không phải là nước mưa dột xuống ─ mà là nước mắt của cô gái đó.

Tệ đến mức phải khóc luôn hả!?

「Ơ……!?」

Tay cô ta theo bản năng đưa lên dụi mắt, phải tới khi nhìn thấy đầu ngón tay của mình đang ướt thì âm thanh kinh ngạc mới được thốt lên. Dường như chính cô cũng bất ngờ khi nhận ra mình đang khóc.

Cô nhắm mắt hít vào một hơi sâu và sau đó lại mở ra, hai bên má đỏ bừng như phấn xem chừng vì lo lắng và bối rối, để rồi cuối cùng...

「Áaa… không… không được nhìn!」

「À…ừmm!?」

Một tiếng “Bụp!” vang lên. Cô ấy đột nhiên ép chặt mặt vào ngực tôi, có lẽ là để che giấu nó.

Cơ thể mềm mại của một cô gái đang chạm trực tiếp vào người tôi, thậm chí cô ấy còn khóc nữa, bản thân biết phải làm gì đây!?

「Xin lỗi…….Ừm, đó là lần đầu tiên ta được nói như vậy...」

Cô ấy nói thế với đôi vai run lên và khuôn mặt vẫn còn giấu vào ngực tôi, để mặc cho tôi lạc trôi theo dòng cảm.

「Nói như vậy là nói cái gì?」

「Đ…đẹp chứ còn gì? Đó là lần đầu ta được khen...」

「Tôi có nói thế thật sao?」

Quả thực con người trước mắt tôi là một cô gái xinh đẹp, nhưng bản thân không hề nhớ mình đã nói từ đó bao giờ.

「Vừa nói xong luôn đấy!」

Đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên và cố nói bằng giọng nghiêm túc, mặc cho những giọt nước vẫn còn vương trên mi mắt.

「Chẳng phải ngươi đã nói bản thân bị ấn tượng khi thấy người làm ra nó đã sắp xếp và xử lý gọn gàng sao, người đó là ta...」

「Về việc đó à.」

Quả thực cô ấy nói không sai. Tôi thật sự đã bị hút hồn bởi nó.

「Chỉ một mình… ta... cái đó... vì nó... mà ta luôn nỗ lực theo cách của mình, đã phải cố gắng, phải suy nghĩ rất nhiều… và dành thêm cả đống thời gian, thu thập thêm đủ loại dữ liệu, nỗ lực không ngừng chỉ để làm ra nó... ấy vậy mà...」

Với cơ thể vẫn còn ôm lấy tôi, đôi tay cô bỗng xiết chặt lại tới, nghẹn ngào tới mức run lên.

「Nếu ta cho bất kỳ ai khác xem họ sẽ liền gọi nó là kinh tởm... nghĩ rằng ta không bình thường... không ai có thể hiểu được nó...!」

Tiếng thở dốc liên tục được nghe thấy, nhưng cô ấy vẫn nhìn thẳng vào tôi.

「Chính vì vậy… vì vậy, ta... ta đã rất sốc. Không ngờ rằng, trên thế giới thật có một người khen tác phẩm mà ta đã làm...」

Là vậy sao, tôi hiểu mà….thậm chí tôi còn hiểu rất rõ.

Trong toán học đôi khi cũng vậy, sẽ có những lúc kết quả thực sự và lòng tin xung đột với nhau. Như việc gacha 20 lần với tỉ lệ trúng là 5% không hề đồng nghĩa với 100% vậy.

Nếu chọn tin vào toán học mà đồng nghĩa với phản bội lại trực giác thì hiển nhiên nghi ngờ lời nói của tôi sẽ là phương án dễ dàng hơn. Thế nên đa số mọi người sẽ không muốn chọn vế trước.

Cô gái này hẳn cũng đã trải qua những khó khăn mà tôi từng gặp phải hết lần này đến lượt khác. Kể cả khi luôn phải chịu đựng một mình như vậy, cô ấy vẫn dựng lên được một kho tàng dữ liệu của bản thân trong rừng như thế này.

──Ngay cả tôi cũng không dám nghĩ việc đó cô đơn đến nhường nào.

Bản thân nhớ lại một ký ức xưa cũ, về những ngày thức trắng đêm nhằm tạo ra công thức toán học chỉ để hy vọng được ông nội công nhận. Để rồi nhận ra sản phẩm của mình là một thất bại.

Những dữ liệu được tổng hợp này có chính xác hay không tôi cũng chẳng rõ. Nhưng vào ngày hôm đó, tôi thuở thơ ấu đã cảm thấy công sức của mình được đền đáp chỉ với những lời này.

「Cô đã──」

Tôi đặt tay lên vai cô ấy và từ tốn gật đầu.

「──Cô đã làm rất tốt rồi.」

Những ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng tiếp xúc với tay tôi, cứ như thể đang xác nhận xem đây là mơ hay thật.

「……..Vâng」

Một bên má áp vào tay tôi, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ đôi mắt ấy. Cả hai người không ai di chuyển, chỉ đợi cho đến khi hơi ấm lan đi và rồi biến mất hoàn toàn.

Đến lúc này mắt cô ấy mới từ từ mở ra.

「À phải rồi, ta vẫn chưa hỏi tên ngươi, cho phép ngươi xưng tên?」

Lấy tay lau nước mắt, cô bắt đầu ngẩng mặt lên… và rồi bằng một cách nào đó, cô ấy trượt ra khỏi người tôi và nhẹ nhàng đứng dậy.

Cô ấy đưa tay ra, bản thân cũng ngay lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ ấy và nhờ nó kéo tôi lên.

Bàn tay ấy vẫn chưa chịu buông tôi ra ngay cả khi bản thân đã đứng dậy. Ngược lại còn dùng tay kia bắt lấy nốt bàn tay còn lại của tôi và mỉm cười với đôi mắt ướt.

「Ta là công chúa đầu tiên của vương quốc Favell, Soalla Estelle Lothlinde. Cứ gọi là Soalla cũng được」

「Tôi là Serizawa Naoki, một du khách lần đầu đặt chân tới đây. Cũng phải nói trước, Serizawa là họ thế nên cứ gọi tôi là Naoki.」

「Rất hân hạnh được gặp… Naoki」

「Bên này cũng vậy... Soalla」

Giữa lúc đôi bàn tay còn đang xiết chặt, tôi hỏi lại một lần nữa.

「Việc cô là công chúa chắc chỉ là đùa thôi đúng không?」

「Sao phải đùa, ta đang nói thật mà.」

Với nụ cười hạnh phúc vẫn còn nguyên trên khuôn mặt, Soalla đáp lại tôi bằng chất giọng nhẹ nhàng.

Thật đó hả!?

「……..Vậy ra… tôi vừa bị một cô công chúa đè xuống sao?」

「Cái gì…không phải… không phải đè xuống gì cả mà!」