Solo: Gold

___________

“Lại nữa sao, ai cũng được, sao cứ phải là Công chúa điện hạ chứ.”

Vừa đặt chân đến chuồng ngựa, nơi những chú ngựa chiến được chăm sóc, người lính quản ngựa tại đó liền nói vậy với tôi. Xem ra tên đó cũng biết tôi đến để làm gì, một phần vì bản thân đã đến đây rất nhiều lần, phần còn lại vì bộ đồ tôi đang mặc hoàn toàn không giống thường ngày.

Chiếc mũ vành rộng quá khổ dùng để che đi mái tóc dài đã được búi lại, tay đeo đôi găng mộc mạc làm từ da, khoác lên một lớp áo mỏng lót trong và áo khoác vải bên ngoài, dắt hai bên hông một thanh trường kiếm và một khẩu súng phòng thân. Ngay cả chiếc váy thường thấy cũng đã được thay thế bằng quần da và đôi bốt cao. Vẻ ngoài ấy dễ khiến người ta liên tưởng tới một đứa trẻ quý tộc hoặc người hầu đang lên đường đi săn. Họ chỉ có thể là đàn ông.

“Nhiều ngựa thế này ta mượn một con không sao đâu nhỉ, lũ ngựa hẳn cũng thích được cưỡi đi dạo hơn là ru rú trong này? Vẫn như mọi khi, xu bạc là đủ với ngươi rồi chứ?”

Lấy một túi xu bạc ra, tôi đặt nó lên bàn hắn.

“Vẫn thế thôi ạ, thần xin đội ơn người.”

Chăm chú nhìn vào túi xu bạc trên tay tôi, hắn lẩm bẩm trong miệng.

“Lại là lắp yên cho ngựa, dẫn người ra khỏi thành, và rồi giữ bí mật với mọi người chứ gì.”

“Biết thế là tốt.”

Tên quản ngựa đứng dậy, mệt mỏi di chuyển chân mình, hắn dường như đang đi chọn ngựa cho tôi. Kết thúc bằng việc tôi có một con ngựa chiến được bồi dưỡng khá tốt.

“Mà này Điện hạ, nhiều tên quan to cũng đã đến đây sau buổi họp ban nãy đấy. Thần không cố ý nghe đâu, nhưng bọn họ không bé bé cái mồm cho được, thế nên thầy có biết được đôi điều.”

“Là gì…?”

“Thần được nghe rằng… chiến tranh đã cận kề rồi, thế mà Điện hạ chẳng màng chút gì về nó cả.”

Giữ lại tiếng thở dài trong miệng, bản thân không nhớ mình đã nói gì để khiến họ phải nghĩ thế? Rốt cuộc ai là người đã lan truyền nó.

“Tất nhiên đấy không phải ý thần. Quá trình chuẩn bị vẫn đang diễn ra hết sức suôn sẻ.”

“Nhưng dạo này có vài tin đồn đang rộ lên, như việc phía Oldenburgh biết rõ quân số bên ta chẳng hạn.”

“Cả hai bên đều đại khái nắm rõ tiềm lực quân đội của nhau, phe ta cũng biết rõ tình hình Oldenburgh thế nào. Đó không phải thứ ngươi cần lo lắng.”

“Thần hiểu rồi…… hôm nay Điện hạ lại đi một mình sao ạ? Người định đi đây vậy ạ, nếu cần thần có thể cho gọi người theo phò tá Điện Hạ.”

Tay quản ngựa nói vậy giữa lúc đưa con ngựa chiến đã được buộc dây tới chỗ tôi. Đáp lại, tôi nhảy lên yên ngựa, nắm chặt dây cương, xác nhận mọi thứ đều ổn và rồi từ chối đề nghị của hắn.

“Nhưng…”

“Ta cũng đã nói cho cảnh vệ tuần du đường phố và vùng lân cận để bảo đảm rồi. Chưa kể tình hình trị an dạo này cũng không có vấn đề gì cả. Có gì nữa không…”

Dẫu biết rằng làm vậy là rất bất lịch sự nhưng tôi vẫn phải ngắt lời hắn, lập tức leo lên ngựa, bản thân rời khỏi cung điện ngay lập tức. Ngoảnh lại lần cuối, ánh mắt của tay quản ngựa vẫn chăm chú nhìn về phía tôi.

…Có lẽ sau khi về mình phải nghỉ ngơi đôi chút mới được. Lỡ đâu người ta biết công chúa hoàng tộc đang làm mấy chuyện đáng ngờ như này thì nghe không được hay lắm.

***

Mỗi khi cô công chúa ấy cất tiếng nói, những lời của cô khiến mọi người xung quanh phải phải im lặng, từ xưa đã vậy, và đến giờ vẫn vậy. Đó là một cô công chúa, ngay cả những điều ‘bình thường’ nhất cũng không thể làm được.

Những điều luật vốn dựa trên thánh kinh là thứ được coi trọng nhất trên đời, thế nên những bé gái sinh ra trong gia đình quý tộc đều bị ép phải thuần thục việc tụng kinh và giao tiếp xã giao, còn đàn ông đích thực phải là những người sẵn sàng xả thân chiến đâu, anh dũng xông pha.

Chắc hẳn vì thế nên những mảnh ghép ích kỷ của tôi mới bị cỗ máy vận hành thế giới - thứ y như một một bánh xe lớn chỉ biết quay tròn chối bỏ đến vậy.

Bị ép phải lo lắng về những thứ vốn không liên quan đến mình, phải ca ngợi người khác - một việc bản thân không hề giỏi, để rồi chính tay tôi lại là kẻ phá hoại niềm vui của mọi người.

Một nữ hoàng tương lại vô cùng khó chiều.

Đó là đánh giá của người xung quanh về một cô công chúa thất bại, hay nói cách khác là tôi.

Cưỡi trên lưng ngựa, bản thân cứ phóng đi, từ trong thành đi xuống thị trấn, rồi từ thị trấn tiến ra đường chính, trên con đường ấy tôi cứ men theo, cuối cùng lại băng qua những cánh rừng sâu thẳm.

Bởi chỉ có tại nơi này, không một thân tín, hầu cận, binh lính hay thậm chí là người dân nào có thể tìm thấy tôi, nhờ đó sẽ không lời đồn nào được lan truyền cả. Chỉ có tiếng xào xạc của lá, dấu vết của các loài thú nhỏ, và tiếng móng ngựa vang lên giữa cánh rừng được tạo ra bởi con chiến mã tôi đang cưỡi.

Thở ra một hơi thật dài, và cũng thật khẽ, những phiền muộn cất giữ trong lòng tôi đặc quánh như bùn từ từ, dần được thoát ra. Dù việc đó có làm bản thân cảm thấy tốt hơn, nhưng vốn dĩ mục tiêu tôi đến đây không phải chỉ có thế.

Tiếp tục nhìn về phía trước, tôi thúc ngựa phi nhanh hơn.

Không phải tôi ghét người khác hay gì. Mà chắc đấy lại là lý do nhỉ? Bởi vậy nên tôi mới bị nhiều giáo viên và linh mục từ chối, cũng vì thế nên cha tôi mới luôn phải quát mắng con mình.

Để rồi cuối cùng bản thân cũng đi đến kết luận:”Chỉ cần đừng để người ta biết mình đang nghĩ gì là được.” nhưng điều đó là không thể khi tôi vẫn còn ở trong cung điện. Người hầu ở khắp nơi và luôn sẵn sàng soi mói, nếu cố tạo ra một căn phòng’bí mật’, ắt sẽ có những người sẵn sàng phơi bày ‘bí mật’ ấy ra.

Thế nên ‘bí mật’ của tôi, nó bắt buộc phải ở đâu đó ngoài kia, nhưng dù vậy tìm một địa điểm phù hợp cũng là rất khó. Sau nhiều nỗ lực tìm kiếm, bản thân đã tìm ra nó, một nơi tít tắp trong rừng sâu, chốn khỉ ho cò gáy mà ngay cả dân địa phương cũng chưa từng đặt chân đến.

Tại nơi đó, tôi tìm được một di tích cỡ nhỏ. Theo những gì được ghi chép lại, nó đã ở đó từ trước cả khi tổ tiên tôi lập quốc trên mảnh đất này, cùng thời đại mà con người dễ dàng tìm thấy những ghi ghép về chúa hơn bao giờ hết.

Do đất đai quanh đây không hợp để canh tác nên không mấy ai chú tâm tới nó, nhưng cũng có lời đồn rằng nơi này đã từng có một cộng đồng pháp sư, sử dụng nhưng ma pháp huyền bí để sinh hoạt và định cư tại đó.

Dù gặp nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng một căn chòi nhỏ cũng đã thành công được dựng lên, tận dụng vị trí ngay sát bên cạnh một di tích cổ,

một nơi nằm ngoài phạm vi lãnh thổ hoàng gia cai quản đã được tạo ra. Dần dần, căn chòi đó trở thành nơi học tập bí mật của tôi. Dù biết rằng làm vậy không phải việc đúng đắn, đâu đó trong tôi vẫn nghĩ việc giấu mình ở đây sẽ tốt hơn, cho cả bản thân và mọi người xung quanh.

Phải mất cả một giờ đồng hồ chỉ để cưỡi ngựa từ cung điện đến đây, rẽ ra từ đường chính, lao vút vào trong rừng, để rồi đặt chân đến một căn chòi quen thuộc. Không chần chừ gì hơn, tôi xuống ngựa ngay lập tức.

“?”

Như thể mặt đất vừa bị lõm xuống một cách kỳ lạ, trong tôi bắt đầu trồi lên cảm giác bất an. Phải đến khi tôi cúi đầu nhìn xuống mặt đất, những thắc mắc mới dần được lý giải. Hẳn vì lúc nãy còn trên lưng ngựa nên bản thân mới không nhận ra, nhưng có vô số dấu chân quanh căn chòi ấy, kích thước tất cả chúng đều lớn hơn cỡ chân tôi.

Cũng có nghĩa là… ai đó đã phát hiện ra căn chòi này, trước đây chuyện đó chưa bao giờ xảy ra cả.

Thôi chết rồi… biết phải xử lý sao đây? phải làm sao nếu lỡ như trong kia có cướp hay sinh vật quỷ dị nào đó? Rõ ràng mình đã bảo đảm an ninh lẫn cử người đi tuần du ở các ngôi làng xung quanh để tránh việc này xảy ra rồi mà…

Dù trong căn chòi ấy cũng chẳng có đồng nào, nhưng đây là một nơi rất quan trọng đối với tôi, sẽ cực kỳ cực kỳ không ổn nếu có ai đó phát hiện ra nó.

Nói là vậy, nhưng tôi cũng không thể gọi cứu viện ngay được. Bằng không, chốn học tập bí mật mà bản thân đã phải vô cùng vất vả để xây nên sẽ bị phanh phui, còn tôi sẽ phải dựng lại nó lần nữa bằng hai bàn tay trắng.

“Mình nên làm gì đây…”

Bị níu kéo bởi nỗi sợ, những lời nói cứ thể tuột ra khỏi miệng tôi, nhưng dù có nghe được, con ngựa chiến hùng dũng đã chở tôi đến đây cũng chẳng thể giúp được gì. Tôi nhìn vào mắt nó, ngựa cũng đáp lại chỉ là cái nghiêng đầu và đôi mắt tròn xoe của mình… đáng yêu ghê.

…Cơ mà đừng cố trốn khỏi thực tại chứ tôi ơi!!

Quay lại nhìn căn chòi, tôi mới phát hiện ra. Khóa cửa trước chòi vẫn còn đấy, trong khi cửa sổ thì đã bị phá tan, xem ra ai kia đã chọn ra vào theo lối đó. Nếu một nhóm người cùng xông vào nơi này, cách tốt nhất là phá khó và mở cửa, việc cạy cửa sổ thế này chỉ có những nhóm nhỏ hoặc phải cục súc lắm mới làm.

Dồn quyết tâm, tôi kiên quyết phải bảo vệ lấy nơi này.

…Trước hết cứ ngó xem bên trong ra sao cái đã, tùy tình hình gọi cứu viện sau. Biết đâu chỉ là ai đó tìm cách vào để tránh mưa hoặc trú lại qua đêm mà không biết nơi này cũng có chủ thì sao?

Cũng có khả năng người trong kia đã rơi đi rồi nữa. Thế nên không chần chừ gì, sau khi xác định những gì mình phải làm, tôi quyết định hành động.

Từ cái đai bên eo, tôi rút ra khẩu súng phòng thân của mình. Không giống như những loại súng khác, cây này được thiết kế đủ ngắn để người trưởng thành có thể cầm nó chỉ bằng một tay. Hoạt động theo một cơ chế đặc trưng kích nổ khi kíp hỏa được hỗ trợ bởi lò xo va chạm với hạt lửa, khác hẳn với loại súng hỏa mai thông dụng. Bởi mình nó thôi đã đáng giá ngang cả một bộ giáp, nên hẳn nó là một thứ vũ khí đắt tiền, nhưng tôi vẫn luôn mang theo để đề phòng chạm trán phải thú dữ hay cướp trên đường đi.[note60396]

Nắm chặt khẩu súng lần đầu tiên được sử dụng trong tay, tôi dần hướng về phía căn chòi. Bởi cửa sổ vẫn còn mở, tôi vòng qua một bên và rón rén tiến lại nó.

***

Nghe được tiếng khung cửa cót két vang lên bên tai, tôi vội cúi xuống, nín thở, gần như ngay lập tức sau khi nó mở toang ra. Nếu trong kia thật sự có người, hẳn tên đó sẽ lập tức chú ý và tiến tới đây. Thế nên tay tôi đang nắm chặt khẩu súng, còn tai đang phải căng lên để nghe rõ từng cử động.

“………”

Nhưng rốt cuộc bên trong chẳng có tiếng bước chân nào cả.

Phải chăng hắn đã đi rồi sao?

Từ từ nhấc đầu lên, tôi lén nhìn qua khe cửa, bên trong… không một dấu hiệu của con người?

Nhẹ nhóm thở phào, cảm giác nặng nề cứ thế trôi đi, tôi cũng cất khẩu súng trở lại.

Giờ mới đến câu hỏi chính, rốt cuộc tên kia đã lấy đi thứ gì nhỉ? Với đa số người, mọi thứ trong kia không hơn gì rác, nhưng chúng vẫn là những kho báu quý giá của tôi. Thế nên nơi đầu tiên bản thân hướng mặt đến, là trên bức tường kia…

“Cái gì đấy!”

Một tiếng kêu khô khốc bất chợt thoát ra từ miệng tôi.

Không thể nào, sao lại thế được.

Trên đó là một bản đồ cực lớn mô phỏng lại thế giới này, được bổ sung thêm vô số phác thảo địa hình vừa và nhỏ tại từng điểm riêng biệt. Các tuyến đường biển đều được ghi chép lại và ghim lên bằng đinh, nhân lực và lượng tàu thuyền của các quốc gia cũng thế, gần như mọi thông tin tôi thu thập được đều có trên đó. Nối lại với nhau bằng chỉ đỏ, nhưng ghi chú và giấy nhớ khác được xếp chùng ở trên cùng. Tất cả những thứ đó đều góp phần tạo ra một tấm bản đồ vạn năng như bây giờ. Đến mức chỉ cần nhìn vào nó, tôi sẽ lập tức hiểu được tình hình toàn cảnh của bất kỳ đâu, dù rằng với phần còn lại của thế giới nó cũng chẳng hơn gì một bức tường đầy giấy.

Nếu lỡ như một người hầu nào đó thấy thứ này, tin đồn thất thiệt về một cô công chúa hứng thú với tà thuật hẳn sẽ lan đi nhanh như cháy rừng, và cha sẽ lại càng thêm thất vọng về tôi.

Một bản ghi chép tổng hợp dành cho tôi, chỉ có tôi mà không thể là ai khác hiểu được nó. Thế nên bản thân mới phải khổ cực tới thế, chỉ để tìm ra một nơi mà mình không cần phải quan tâm người khác nghĩ gì.

Đáng ra phải là thế chứ…

“Cái quái…”

Trên tấm bản đồ lớn kia, số giấy ghi được đính lên nhiều tới mức chưa từng có trước đây. Thậm chí không phải giấy trắng, bởi trên chúng đều có những con số cụ thể. Khoảng khắc bản thân nhìn thấy nó, tưởng chừng như cả thế giới của tôi đang đảo lộn vậy.

Vội vã lao ra chỗ buộc ngựa để lấy túi giấy đang treo trên lưng nó, tôi vội so sánh những con số trên đó với dữ liệu của mình.

“……Đúng rồi này?

Cái này cũng vậy, bên kia cũng thế… chúng… hoàn toàn giống nhau?”

Đáng ra đó phải là những chỗ trống tôi để lại bởi không hiểu hoặc chưa đủ thông tin, hôm nay sẽ là ngày tôi sẽ đến để điền nốt vào những chỗ trốn đang được gán dấu ‘?’ đó. Ấy vậy mà, đáp án đã có hết trên những mẩu giấy trắng được ai đó ghim lên.

Một thứ đáng lẽ chỉ đáng giá với tôi, nhưng ai đó không phải tôi lại làm nó càng ý nghĩa hơn!

“Sao lại thế được…? Cái gì đang xảy ra vậy nè…?”

Như thể cơ thể đang tự làm theo ý mình, tôi bám vào thành cửa sổ và trèo vào trong.

Hở, có cái gì đó mềm mềm trong đây.

“Đau đấy!”

“Kyaaa!”

Một tiếng hét vang lên, do bị bất ngờ nên tôi cũng đáp lại bằng một tiếng hét. Mất thăng bằng, toàn thân tôi chúi về phía trước, và rồi…

“Ui da…?”

Một cậu trai từ đâu đó xuất hiện.