Xu Xu không giấu giếm chuyện kinh mạch của thái tử điện hạ bắt đầu nổ tung, báo cho Thuận Hòa đế biết.

Sau đó Thuận Hòa đế trầm mặc hồi lâu, trong thoáng chốc đó, mặt mũi của ông ấy như trở nên già nua, giọng ông ấy khàn khàn nói với Xu Xu: “Xu Xu, ban đầu nếu Liễm Chi không trúng độc, sau khi nó trở về từ biên thành trẫm sẽ truyền ngôi cho nó, chỉ là nó trúng cổ, cổ này thậm chí có thể lấy mạng của nó, vì vậy việc để Liễm Chi đăng cơ làm tân đế này đành gác lại, bây giờ những thứ này không còn là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, cổ trong cơ thể Liễm Chi thật sự như lời vu y nói lúc trước, đến mức kinh mạch nổ tung thế này, con cũng thừa biết, hi vọng kế tiếp quá mức xa vời…”

Sau khi nói xong, cả vành mắt của Thuận Hòa đế đã đỏ bừng.

Xu Xu buồn bã không nói nên lời, trong mắt toàn là tuyệt vọng.

“Con trở về đi, chuyện này sẽ không công bố với bên ngoài, có lẽ cuối cùng vẫn cứu được…” Chẳng qua câu này vừa ra khỏi miệng, cả Thuận Hòa đế cũng có chút không tin.

Lúc Xu Xu trở lại đông cung thì mặt mày đã trắng bệch.

Bọn Trân Châu cực kỳ lo lắng, “Thái tử phi, ngài không sao chứ?”

Cả bọn họ cũng không biết chuyện thái tử điện hạ trúng độc.

Xu Xu không nói lời nào, đợi đến khi nhũ nương ôm Phó Hạo đến, nàng mới hơi tươi cười.

Phó Hạo đã một tuổi ba tháng, mấy ngày trước Thuận Hòa đế đã mời thái phó tới dạy vỡ lòng cho Phó Hạo, thái phó ban đầu là Túc Thao do cấu kết làm phản với nhị hoàng tử nên đã bị xét nhà xử tử từ lâu, thái phó tân nhiệm hiện tại là phụ thân của Xu Xu Tống Kim Lương.

Sinh hoạt thường ngày của Phó Hạo đều có đám nhũ nương và cung tỳ chăm sóc, ban ngày còn phải đi đọc sách phân biệt chữ với Tống Kim Lương, vì vậy chỉ có lúc sáng sớm, buổi trưa dùng bữa và buổi tối ngủ mới có thể gặp Xu Xu.

Bây giờ đúng là lúc ăn trưa, Phó Hạo quấn quít lấy Xu Xu gọi mẫu phi.

Xu Xu cười dịu dàng, hỏi nó hôm nay học được những gì, Phó Hạo nãi thanh nãi khí* nói: “Tam Tự kinh.” Sau đó tiếp tục nãi thanh nãi khí đọc thuộc lòng cho Xu Xu nghe.

() Miêu tả giọng điệu và thanh âm non nớt của trẻ con.*

Đứa bé này thật sự quá thông minh, chỉ mới đi theo thái phó học Tam Tự kinh được mấy ngày mà đã có thể đọc Tam Tự kinh vanh vách.

Phó Hạo vừa đọc thuộc thì Phó Liễm Chi đã trở về, hôm nay hắn trở về Đông cung dùng bữa trưa.

Dáng người hắn cao lớn, trong mắt của Phó Hạo, nam tử cao to rắn rỏi như cây tùng lạnh lùng không nói cười tùy tiện này chính là phụ vương của nó.

Thật ra từ nhỏ nó đã thường nghe mẫu phi lải nhải về chuyện của phụ vương nó.

Tuy rằng khi ấy nó rất nhỏ, không có ấn tượng với nhiều điều, nhưng nó có ấn tượng rất sâu sắc với người phụ vương này.

Chẳng qua sau khi hắn trở về, trông thật sự có hơi đáng sợ, Phó Hạo cũng có chút kháng cự.

Thế nhưng mấy tháng qua phụ vương nói chuyện với nó, mặc dù giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước nhưng hắn thấy phụ vương còn lạnh lùng với người khác hơn, chỉ có cư xử với mẫu thân mới khác biệt.

Phó Hạo lanh lợi gọi phụ vương.

Phó Liễm Chi ngồi xuống, ôm Phó Hạo ra khỏi người Xu Xu, lãnh đạm nói: “Dùng bữa.”

Phó Hạo liền ngoan ngoãn tự ngồi trên ghế, sau đó Trân Châu chia thức ăn cho nó, nó mới hơn một tuổi, thức ăn đều là mấy món mềm nhuyễn.

Phó Hạo còn quá nhỏ, nhưng nó đã dùng thìa bạc tự ăn.

Chỉ thấy cung ty không chia thức ăn cho mẫu phi, toàn là phụ vương gắp đồ ăn cho mẫu phi, sau đó mẫu phi nhỏ giọng bảo, “Điện hạ, ngài mau ăn đi, không cần để ý đến thiếp.”

Phó Hạo cảm thấy mặc dù phụ vương trông có vẻ lãnh đạm, nhưng phụ vương đối xử với mẫu phi rất đặc biệt.

Bởi vì lúc nó dùng bữa với hoàng tổ phụ, hoàng tổ phụ không có gắp thức ăn cho Triệu tổ mẫu.

. . .

Cho dù Xu Xu có lo lắng thì kinh mạch trên người thái tự điện hạ vẫn bắt đầu nổ tung, đêm nào lúc nàng giúp điện hạ tắm rửa cũng thấy được dưới da hắn lộ ra màu đỏ sậm, đó là màu máu nhuộm dưới da, vốn chỉ có một đốm nhỏ, thế mà chỉ mới qua một tháng đã gần như trải rộng nửa lồng ngực, nhìn mà phát sợ.

Không chỉ có thế, đồng thời Xu Xu phát hiện da thịt điện hạ càng ngày càng tái nhợt, gần như không có chút sắc máu, dần dần đám đại thần trên triều cũng phát hiện bất thường.

Từ từ xuất hiện lời đồn, bảo là thái tử điện hạ mắc bệnh nặng.

Thuận Hòa đế biết việc này không giấu được nữa nên thông báo với bên ngoài bệnh cũ của thái tử điện hạ tái phát, cần dưỡng bệnh.

Chỉ nói bệnh cũ là do mấy năm qua bảo vệ biên thành nên mắc phải, không nói quá cũ thể.

Đã là bệnh cũ tái phát, triều thần không tiện hỏi tới cùng, ai cũng chỉ hi vọng thái tử điện hạ sớm ngày bình phục.

Bọn họ đều tin chắc rằng thái tử điện hạ sẽ khỏi bệnh sớm thôi, bởi vì bên cạnh thái tử điện hạ có thái tử phi.

Y thuật của thái tử phi xuất thần nhập hóa, ngay cả ôn dịch ở biên thành cũng có thể giải quyết được.

Tất cả mọi người đều vững tin là vậy…

Chỉ có chính Xu Xu mới biết nàng thúc thủ vô sách**.

() Bó tay, không còn cách nào.

Thái tử điện hạ bắt đầu dưỡng bệnh, từ đó không hề rời khỏi Đông cung…

Cả Đông cung chỉ có bọn nha hoàng bên cạnh Xu Xu và mấy người đến từ phủ Thục vương lúc trước là có thể đi theo chăm sóc sinh hoạt và ăn uống hàng ngày của hai người.

Nhìn từ bên ngoài Phó Liễm Chi chỉ có da thịt hơi nhợt nhạt, còn lại chẳng khác gì so với người bình thường.

Thậm chí cả Xu Xu cũng chỉ bắt gặp trạng thái đó một lần, mấy ngày qua dưỡng bệnh, đốm máu sậm màu trên người hắn càng ngày càng nhiều, gần như mỗi canh giờ Xu Xu đều ở bên cạnh hắn nhưng lại không nghe thấy hắn than một tiếng.

Mỗi ngày ngoại trừ dành ra hai canh giờ đọc sách, nuôi dưỡng đám sâu độc kia, thời gian còn lại Xu Xu đều ở bên thái tử.

Đại đa số thời điểm hai người không làm gì, chỉ ở trong tẩm cung, mỗi người đọc sách của riêng mình, thế nhưng Phó Liễm Chi vẫn luôn ôm Xu Xu, không muốn rời khỏi người.

Lúc hai người ở bên nhau, thái tử điện hạ không cho phép đám cung tỳ hầu hạ.

Xu Xu cũng thích kề cận thái tử, mặc dù ngày nào nàng cũng cho điện hạ uống cam lộ nhưng vẫn không có chuyển tiến tốt.

Chỗ xuất huyết trên người điện hạ càng ngày càng nhiều.

Đến trung tuần tháng năm, thời tiết trở nên khô nóng, cách kỳ hạn hai năm chỉ còn một tháng.

Tình huống của thái tử cũng ngày càng nghiêm trọng hơn, những đốm máu kia cơ bản đã phủ kín lưng.

Sắc mặt của điện hạ cũng càng thêm tái nhợt, mỗi ngày đa số thời gian chỉ dựa vào giường.

Xu Xu lén khóc thầm rất nhiều lần, lần nào cũng không dám để điện hạ và người bên cạnh phát hiện.

Mặc dù Phó Hạo còn nhỏ tuổi nhưng nó rất thông minh, cũng nhận ra dường như cơ thể phụ vương không khỏe lắm, mỗi ngày sau khi trở về đều qua nói chuyện với thái tử, nãi thanh nãi khí kể cho thái tử hôm nay hắn đi theo thái phó học được những gì.

Đa số thời điểm Phó Liễm Chi chỉ nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi Phó Hạo một vài vấn đề về học tập, Phó Hạo đều trả lời được.

Thế nhưng mỗi ngày Phó Liễm Chi không cho phép Phó Hạo ở bên cạnh hắn quá lâu, sau khi kiểm tra công khóa của nó xong đều gọi nhũ nương ôm nó ra.

Hôm đó Xu Xu và thái tử điện hạ đã tắm rửa, hai người mặc áo tơ lụa thật mỏng dựa vào giường.

Xu Xu rúc vào ngực điện hạ, đã tới giữa hè, nhưng cơ thể điện hạ lại lạnh lẽo, vì vậy trong tẩm cung không có đặt chậu băng.

Xu Xu vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện với điện hạ, “Cá trong cung đưa đến hôm nay mùi vị không tệ, sáng sớm mai nô tì sẽ dùng nó làm canh cá.”

Phó Liễm Chi buông mắt, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Xu Xu lải nhải liên miên với hắn, từ từ cảm giác được điện hạ ôm nàng chặt một chút, sau đó cúi đầu hôn lên mắt nàng.

Khoảng cách của hai người quá gần, Xu Xu mở mắt là có thể nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài của điện hạ, rõ ràng không mang theo chút tình cảm nào nhưng trong mắt toàn là nàng.

Phó Liễm Chi nửa buông mắt nhìn nữ tử gần trong gang tấc, từ khi dưỡng bệnh ở Đông cung, dường như tàn bạo trong lòng hắn càng ngày càng muốn phá mầm chui ra, lòng bàn tay của hắn lần theo bờ lưng mảnh khảnh của Xu Xu chuyển dần lên gáy, sau đó nhẹ nhàng nắm cổ của nàng, dung mạo tuyệt mỹ của nàng im trong mắt hắn, cái cổ tinh tế yếu ớt, chỉ cần hắn dùng sức một chút là có thể dễ dàng bẻ gãy.

Đầu ngón tay của hắn từ từ cọ cái cổ mịn màng của nữ tử.

Sau đó dần dần nắm chặt…

“Điện hạ…” Mắt Xu Xu khẽ chớp, dịu dàng kêu.

Bàn tay nắm cổ nàng lập tức thả ra, sau đó đôi môi lạnh buốt chặn kín miệng nàng.

Tiếng kêu của Xu Xu bị hắn nuốt hết vào bụng.

Mây đen lững lờ trôi, che khuất ánh trăng, bóng tối bao phủ khắp nơi.

Buổi sáng lúc Xu Xu tỉnh dậy thì trên người đã tím xanh một mảng, nàng mờ mịt tựa vào gối mềm, nhớ tới hôm qua bàn tay điện hạ từ từ siết cổ nàng.

Nàng biết bệnh tình của điện hạ càng ngày càng nặng, không chí là biểu hiện trên cơ thể, mà còn trong tâm trí.