Hắn nhìn ra được Xu Xu có vẻ kích động và chột dạ, hắn nhìn hộp gấm trên án kỷ, cũng biết Xu Xu đang nghĩ gì.

Xu Xu nhìn thấy thái tử, lập tức đi qua kéo cánh tay hắn ngồi lên trên giường quý phi, nói: “Điện hạ, thiếp muốn thử dùng cổ trùng để dẫn dụ cổ trùng phệ tâm trong cơ thể chàng xem có được không, chàng có thể để thần thiếp thử được không?”

“Có thể.” Phó Liễm Chi theo Xu Xu ngồi trên giường quý phi đáp.

Xu Xu mở hộp gấm lấy con cổ trùng béo ra, con cổ trùng béo kia to gần bằng nắm tay lại cứng đờ không hề nhúc nhích, có vẻ như nó rất sợ thái tử điện hạ.

Trong lòng Xu Xu rất lo lắng, mới vừa rồi con cổ trùng này vẫn còn đang động đậy thân hình mũm mĩm của nó cọ cọ nàng, hiện tại vừa thấy điện hạ, nó lại không thèm nhúc nhích gì rồi.

Nhưng cuối cùng Xu Xu vẫn muốn thử.

Nàng lấy một con dao sắc bén, nhẹ nhàng cắt xẹt một đường trên cổ tay điện hạ, vết máu màu đỏ thẫm theo khung xương cổ tay chảy xuống, màu máu này đỏ sậm hơn máu của người bình thường rất nhiều.

Xu Xu mang cổ trùng béo đến, đặt nó lên cổ tay điện hạ, lẩm bẩm nói: “Tiểu Bàn Bàn, ngươi hãy mau giúp ta.”

Nhưng mà con cổ trùng béo chỉ cứng ngắc trên cổ tay Xu Xu, không nhúc nhích tí nào.

Trên mặt Xu Xu hiện lên một nụ cười nhợt nhạt rồi dần dần tan đi, nàng nói rất nhỏ: “ Vẫn không thể sao.”

Cuối cùng cổ trùng béo được Xu Xu thả vào lại trong hộp gấm, nàng im lặng không nói gì, lấy bột cầm máu rắc lên miệng vết thương ở cổ tay thái tử, máu ngừng chảy. Nàng lại lấy khăn lông sạch sẽ lau hết vết máu còn sót lại trên cổ tay điện hạ, hốc mắt nàng đỏ bừng, cúi đầu nặng nề nói với thái tử: “Điện hạ, thần thiếp nhất định sẽ tìm cho bằng được cách giải.”

Chỉ là lời này ngay cả chính bản thân nàng cũng đều mờ mịt không rõ.

Phó Liễm Chi không nói gì nhiều, chỉ cầm cổ tay Xu Xu, nhàn nhạt nói: “Đi rửa mặt chải đầu rồi ngủ thêm đi.”

Sau ngày hôm đó, Xu Xu cũng không hy vọng xa vời về việc cổ trùng béo có thể dẫn dụ được cổ trùng trong cơ thể điện hạ ra nữa.

Nàng bắt đầu tiếp tục tìm hiểu những con trùng này.

Vừa qua rằm, đột nhiên Xu Xu nghe nói một sự việc. Nàng nghe nói Tần Yến Đường bị cử đi Duyệt Châu. Đó là một vùng hoang vắng ở phía Tây Bắc.

Tần Yến Đường được cử ra Duyệt Châu làm Đồng tri phủ.

Chỉ là một chức quan lục phẩm.

Nhưng Xu Xu nhớ rõ, kiếp trước, Tần Yến Đường không bị điều đi Duyệt Châu. Hắn từ Hàn Lâm viện được vào thẳng Lại Bộ.

Vùng Duyệt Châu kia là nơi vô cùng hoang vu, cho dù bị điều đi ra bên ngoài thì đáng ra Tần Yến Đường cũng không phải đến nơi như vậy, hắn rất được Vua Thuận Hòa coi trọng, vậy mà hiện tại lại…

Xu Xu nhớ đến bản sách lẻ mà năm ngoái Tần Yến Đường đưa cho nàng, sau đó điện hạ liền hỏi sách thuốc ở đâu mà có, nàng cũng nói rõ ràng ra.

Chẳng lẽ…

Xu Xu có chút khổ sở, nàng không nói được là cảm giác gì. Nàng và Tần đại ca thực sự không có gì, nhưng Tần đại ca lại vì nàng mà bị giận chó đánh mèo, thậm chí còn bị điều đến nơi như vậy.

Xu Xu phải chịu đựng, chờ đến tối thái tử về. Lúc nàng mới vừa giúp thái tử cởi quần áo trên người xuống, nàng nhịn không được ngẩng đầu, không ngờ hắn cũng đang cúi đầu nhìn nàng, hai người bốn mắt đối diện nhìn nhau, Phó Liễm Chi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Điện hạ, Tần Yến Đường bị điều đi Duyệt Châu là do chàng bày mưu đặt kế phải không?” Rốt cuộc Xu Xu không nhịn được nữa đành hỏi ra.

Phó Liễm Chi không nói gì, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt đáp: “Uhm!”

Xu Xu có chút khó thở: “Điện hạ, sao chàng lại làm như vậy?”

Lần này Phó Liễm Chi không nói gì.

Xu Xu tiếp tục nhìn hắn, biểu cảm lạnh lùng trên mặt Phó Liễm Chi rơi vào mắt Xu Xu, thấy lo lắng trong mắt nàng, hắn chậm rãi nói: “Hắn là thần, ta là quân.”

Ý trong lời này của hắn, tất nhiên Xu Xu hiểu, hắn là quân, còn Tần Yến Đường chỉ là một thần tử, điều thần tử ra ngoài là chuyện bình thường.

Quân bắt thần chết, thần không thể không chết.

Xu Xu từ từ khép hờ mắt, trong mắt mang theo sương mù, nàng đối với Tần Yến Đường không phải tình yêu nam nữ, chỉ xem hắn như huynh trưởng giống như Nhị ca nàng. Nàng cảm thấy hắn bị mình liên lụy điều ra ngoài như vậy, nàng băn khoăn, muốn cứu vớt gì đó, nhưng hiện tại nàng rất rõ rằng không thể cứu vớt lại được gì.

Sau một lát, Xu Xu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của điện hạ vang lên: “Sao, nàng lo lắng cho hắn à?”

Nàng nghe ra được hàn ý trong giọng nói của hắn, lạnh buốt thấu xương.

Xu Xu ngước mắt, hơi lệch so với ánh mắt của điện hạ, Xu Xu rũ mắt, nàng không phát hiện ra hàn ý trong đáy mắt hắn.

Xu Xu biết cãi vã không thể giải quyết được vấn đề này, nàng chậm rãi dựa sát vào hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, hai má dán sát vào ngực hắn, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực hắn.

Nàng chậm rãi nói: “Điện hạ, sở dĩ lúc trước thần thiếp muốn đồng ý cầu thân của Tần đại ca là vì thần thiếp là nữ nhi Tống gia, cháu gái Tống quốc công, bản thân lại học y, cho dù được người Tống gia đồng ý thì sau này nữ tử vẫn phải xuất giá. Nếu gia thế không tồi thì sao có thể cho phép thần thiếp vẫn xuất đầu lộ diện chẩn bệnh cứu người sau khi đã thành thân được chứ? Nhưng gia thế Tần đại ca gia lại khác, phía trên không có áp lực phụ mẫu, nếu thần thiếp thực sự phải thành thân thì thà rằng lựa chọn một người có gia thế như vậy, tôn trọng thiếp bảo vệ thiếp, có thể không can thiệp vào việc thiếp chẩn bệnh cứu người. Bởi vậy nên lúc đó Tần đại ca đến cầu thân, thiếp rất do dự, vì thiếp chỉ xem Tần đại ca như một người thân, người thân giống như Đại ca Nhị ca của thiếp…”

Sau đó điện hạ từ biên thành trở về, cương quyết định hôn sự với nàng.

Ban đầu đúng là nàng không có tình yêu nam nữ với điện hạ, nhưng rồi hai người thành phu thê, tim nàng không phải bằng đá, hắn sủng nàng, che chở bảo vệ nàng.

Nàng cũng – –

Xu Xu kiễng chân lên, môi mềm nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút lạnh lẽo của điện hạ.

Nàng nỉ non nói: “Người thần thiếp yêu thương nhất chính là điện hạ, chỉ luôn tập trung hướng về điện hạ, trong tim thần thiếp không có ai khác nữa cả.”

Nàng cho hắn thấy tâm ý của nàng, tình cảm yêu thương của nàng với hắn.

Không khí xung quanh Xu Xu dường như đã nhạt bớt xuống, hàn ý khiến người ta hít thở không thông dần tan đi không ít, nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ dùng tay đỡ đầu Xu Xu vào lòng, bàn tay còn lại nhè nhẹ vỗ về sợi tóc mềm mại của Xu Xu, hàn ý trong mắt hắn vẫn không thể tiêu tan đi hết được.

……

Nói rõ sự việc, Xu Xu hi vọng điện hạ có thể nhanh chóng gọi Tần Yến Đường về, nhưng trong lòng nàng biết rõ, đã điều đi rồi thì sẽ không thể dễ dàng điều về kinh được.

Thực ra nàng cũng biết, trạng nguyên ra khỏi Hàn Lâm viện bị điều đi nơi khác cũng có.

Thậm chí điện hạ không phải người không biết phân rõ thị phi, điều Tần đại ca ra ngoài cũng có thể rèn luyện bản thân, thực tế nàng cũng có nghe nói tuổi tác của thứ sử Duyệt Châu đã lớn…

Hơn nữa sau đó không bao lâu, Xu Xu cũng không còn quan tâm chuyện gì khác nữa vì nàng phát hiện ra điện hạ có chút khác thường.

Ham muốn chiếm hữu với nàng càng lúc càng tăng lên.

Thực ra năm ngoái lúc điện hạ vừa từ biên thành về nàng đã nhận thấy thái độ của điện hạ với nàng không thích hợp. Chưa nói đến việc đòi hỏi quá độ ở trên giường, ngày thường nếu hắn ở trong Đông cung thì Xu Xu phải ở lại Đông cung cùng hắn, thậm chí ngay cả thư phòng cũng không đi được.

Đến bây giờ đã là tháng giêng năm sau, thời tiết dần ấm hơn.

Xu Xu phát hiện hình như điện hạ lại càng có thái độ khác thường với nàng.

Ban đầu lúc dùng bữa, đều là do đám nha hoàn Trân Châu hầu hạ cho Xu Xu, hai ngày trước, lúc điện hạ thấy bọn nha hoàn gắp thức ăn cho Xu Xu, bỗng lạnh lùng nói: “Các ngươi lui ra hết đi.”

Chờ nhóm cung tỳ lui ra, Xu Xu nghi ngờ hỏi: “Điện hạ, làm sao vậy?”

Thái tử chỉ nói: “Nàng muốn ăn gì?”

Lúc ấy Xu Xu không nghĩ nhiều, nói ra thức ăn mình muốn ăn, rồi điện hạ lại gắp cho nàng.