Lúc trở lại tẩm cung, thái tử điện hạ đã quay về đông cung, toàn bộ bọn nha hoàn ở đại điện đều đang quỳ dưới đất câm như hến, Xu Xu thấy tình huống như vậy thì biết ngay e rằng thái tử đã về Đông cung, nàng nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Trân Châu dẫn theo một đám cung tỳ lui xuống trước.

Xu Xu bước vào nội điện, nhìn thấy thái tử đã cởi triều phục, hình như đã hắn tắm rửa, mặc thường phục ngồi trước bàn nhìn gì đó, nàng đi tới dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi: “Điện hạ về rồi ạ, người đã ăn cơm chưa?”

Phó Liễm Chi không nói gì, Xu Xu lo lắng không yên, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên, “Hôm nay nàng luôn dỗ nó như vậy à?”

Tất nhiên Xu Xu biết nó trong miệng điện hạ là chỉ ai.

Đến cùng nàng vẫn có chút tức giận, buồn bực nói: “Điện hạ, đó là con trai trưởng của người đấy, người nên gọi là Hạo nhi mới phải.”

Lần này Phó Liễm Chi không nói thêm gì nữa, tuy Xu Xu biết hắn như vậy là do cổ trong cơ thể hắn, nhưng Hạo nhi là hài tử có huyết mạch tương liên với bọn họ, vậy mà hắn lại lãnh đạm như vậy, trong lòng nàng cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.

Lúc này nàng không muốn tiếp tục nói chuyện với điện hạ nữa.

Xu Xu quay người ra ngoài điện bảo bọn nha hoàn chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa.

Đợi sau khi tắm rửa xong, nàng đi nghỉ ngơi sớm, cũng chẳng biết tại sao, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nửa đêm lúc đang mơ mơ màng màng cảm giác bị người ôm lấy từ phía sau, bờ môi lạnh buốt hôn lên gương mặt và đôi môi mềm mại của nàng…

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Xu Xu quay người đối diện với hắn, rúc vào ngực của điện hạ, chủ động hôn môi hắn một chút, nhỏ giọng lầm bầm, “Điện hạ, Hạo nhi là máu mủ của thiếp và người, từ khi nó ra đời chưa từng được gặp người, đáng lẽ người nên ôn hòa với nó một chút, thật ra Hạo nhi rất hiểu chuyện đấy, đồng thời rất thông minh nữa.”

Phó Liễm Chi trầm mặc, chậm rãi ôm chặt eo nàng, bàn tay lại từ từ thả ra, cuối cùng ôm người vào ngực thật chặt.

Hai người quấn quít lấy nhau.

Hôm sau khi Xu Xu tỉnh lại thì trên người vẫn còn đau buốt nhức mỏi, sau khi nàng tắm xong thì qua đại điện dùng bữa, lúc này Phó Hạo cũng đã được ôm đến.

Xu Xu hỏi: “Hạo nhi đã ăn sáng chưa?”

Trân Châu đang hầu hạ bên cạnh, nghe thấy nàng hỏi vậy bèn nói: “Tiểu hoàng tôn đã ăn sáng rồi ạ, hơn nữa hồi sáng…” Trân Châu dường như có chút do dự, không biết tiếp tục mở miệng thế nào, Xu Xu bảo: “Không sao, ngươi cứ nói đi.”

Bấy giờ Trân Châu mới nhỏ giọng nói: “Hồi sáng khi tiểu hoàng tôn làm ầm ĩ đòi tới đây tìm ngài, trùng hợp điện hạ sắp tảo triều, đụng phải tiểu hoàng tôn…”

Trong lòng Xu Xu hoảng sợ, có chút lo lắng.

Thế nhưng Trân Châu nhanh chóng nói, “Nương ngương đừng lo, điện hạ không lạnh nhạt với tiểu hoàng tôn ạ.”

Thậm chí còn làm cho bọn họ kinh ngạc, điện hạ lại bế tiểu hoàng tôn, sau đó ăn sáng với nó, còn trò chuyện mấy câu với tiểu hoàng tôn, bảo tiểu hoàng tôn. “Mẫu phi của con hơi mệt, con đừng đến làm phiền nàng, để nàng ngủ thêm một chút.”

Giọng điệu hắn có lẽ không tính là ôn hòa cho lắm, nhưng ít nhất có thể nhìn ra thái độ của điện hạ đã thả lỏng.

Không biết Phó Hạo sợ hay kính nể thái tử, tóm lại không làm ầm ĩ, rất ngoan ngoãn gật đầu, còn gọi một tiếng “Phụ vương”.

Cuối cùng đến khi thái tử đi tảo triều, quả thực tiểu hoàng tôn không ồn ào đòi tìm thái tử phi nữa, để đám cung tỳ và nhũ nương dẫn ra ngoài chơi.

Sau khi Xu Xu nghe kể xong thì trong lòng chua xót, nàng biết quả thực điện hạ bị sâu độc ảnh hưởng, hiện tại điện hạ có thể làm tới mức này thì nàng đã rất cảm động rồi.

Nàng tin lời nói lúc trước của nãi nãi và công chúa Phù Hoa, thật ra sâu độc vẫn có ảnh hưởng với điện hạ, chẳng qua là hắn luôn kiềm chế.

Đến cùng thì tâm trí thế nào mới có thể chịu đựng được cả người như bị dao róc thịt và tàn nhẫn hung ác nhất trong lòng.

Xu Xu dùng bữa xong, dạy Phó Hạo phân biệt vài chữ rồi đến thư phòng.

Trong thư phòng của nàng toàn là sách thuốc được sưu tầm từ các nơi, còn có các loại sách về cổ.

Sách và ghi chép liên quan đến sâu độc, thật ra nàng đã đọc qua rất nhiều lần.

Chỉ là Xu Xu vẫn không chịu hết hy vọng, nàng lại tới thư phòng tiếp tục đọc, đến trưa cũng không nghỉ ngơi.

Không biết Phó Hạo có phải hiểu lời thái tử nói hay không mà hôm nay rất ngoan, bằng lòng để nhũ nương dỗ ngủ, thế nhưng nhất định phải ngủ trên giường của Xu Xu.

Xu Xu đợi đến lúc sắc trời tối lại mới rời khỏi thư phòng, trên mặt nàng lờ mờ tuyệt vọng, nàng vẫn chưa tìm ra cách.

Bây giờ Xu Xu thật sự không muốn qua tẩm cung, nàng sợ lúc nhìn thấy Hạo nhi sẽ không nhịn được mà khóc, nàng có thể cứu tất cả mọi người nhưng không cứu được người yêu của mình, cứu phụ vương của Hạo nhi.

Xu Xu không muốn quay về tẩm cung nên đến khu vườn ở hướng chếch bên đông cung.

Đây là chỗ của hổ trắng, báo xa-li và sư tử trắng.

Mấy ngày trước bọn chúng đã về kinh với thái tử, trải qua khảo nghiệm của chiến tranh, không nói Hỏa Diễm, cả A Lỵ và Tiểu Bạch cũng trở nên chín chắn hơn, trước kia chúng thích quấn quít lấy Xu Xu nhất, bây giờ mặc dù cũng rất thân mật với Xu Xu nhưng sẽ không lúc nào cũng muốn nhào lên người Xu Xu như lúc trước nữa, chúng chỉ thân mật cọ Xu Xu.

Xoa đầu mấy con thú dữ, Xu Xu bỏ chút cam lộ vào chậu nước bọn chúng, lẩm bẩm nói: “Các ngươi uống nhanh đi.”

Xu Xu chơi với mấy con thú hồi lâu, thấy sắc trời càng ngày càng tối, nàng mới đứng dậy trở về Đông cung.

Thái tử điện hạ vẫn chưa trở về, chỉ có Phó Hạo ở đây, thấy Xu Xu tất nhiên cực kỳ vui vẻ.

Khi thái tử trở về thì đã khuya, sau khi Xu Xu chìm vào giấc ngủ hắn mới về.

Thái tử mới hồi kinh, cộng thêm chuyện mấy ngày trước nhị hoàng tử tạo phản, gần đây sẽ khá bận rộn.

Thế nhưng đêm nào hắn cũng quay về Đông cung ngủ, cho dù Xu Xu đã ngủ say, hắn cũng sẽ hôn Xu Xu, hai người quấn quít lấy nhau.

Còn mười ngày nữa đã tới cuối năm, chuyện trong cung tuy đã có Triệu quý phi lo liệu nhưng có vài chuyện Triệu quý phi đã từ từ giao cho Xu Xu.

Vì vậy Xu Xu cũng rất bận, thế nhưng cho dù đã rất muộn, nàng cũng trở về dành hai canh giờ để đọc sách thuốc trong thư phòng.

Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra biện pháp để giải cổ.