Hôm nay là ngày đầu tiên của Tuần Lễ Vàng.

Hôm nay cũng là ngày mở màn cho các hoạt động ngoại khóa. Đây là sự kiện mà người ngoài có thể quan sát các hoạt động trong khuôn viên trường và những cuộc hội thảo.

「Như Himari đã biết, khoảng một nửa số sinh viên của Đại học Yamabuki là từ các nhóm tuyển sinh kín. Vào khoảng này trong năm, có một khóa được tạo ra cho những học sinh năm ba của những trường cao trung trực thuộc. Vì vậy, việc tham gia các hoạt động của trường là điều bắt buộc. Là một giáo sư, cô không có muốn sinh viên liên tiếp cúp học, nên các sinh viên đến đây vào những ngày này là chuyện bỉnh thường. 」

Sau khi tuôn một tràng, cô dừng lại lấy hơi. Giáo sư nói tiếp.

「Tuy nhiên, khác với họ, Mayuki-kun hôm nay đến đây vì lý do khác. Em nghĩ sao? 」

Những lời kế tiếp của Mayuki-kun đã làm sáng tỏ vấn đề.

「Đúng. Tới thời điểm này, cô biết hội thảo Hakuryu đã được tổ chức ở đây, và được phát làm tài liệu cho hoạt động. Cô phải cẩn thận để không bị người khác chú ý... Ta đã phải đến đây vào ngày đầu sau những ngày nghỉ vì cô muốn nói với ai đó. 」

「...Giáo sư. Cô viết phần nào trong cuốn sách hội thảo?

「Chà, cô viết phần 『Tư vấn về sự cố SNS, sẵn sàng tiếp nhận bất cứ lúc nào. 』」

「Cô viết đơn giản vậy thôi hả...? 」

「Nói thế chứ có rất nhiều tài liệu và nghiên cứu ở đó. Đặc biệt là khi số học sinh cao trung và sinh viên dùng mạng xã hội lên cao dần đều. Nhưng sẽ không ổn nếu dùng những cách diễn đạt oằn tà là vằn với những người trẻ tuổi. 」

「Nếu nhìn sơ qua, em thấy nó khá nguy hiểm. Mục đó gần như trở thành một văn phòng mờ ám... 」

Bơ ý kiến của tôi một cách tỉnh bơ,

giáo sư quay qua Mayuki-kun.

「Em đã khá sáng suốt khi tìm đến đây đấy. Hẳn là sợ lắm nhỉ? 」

Cô đứng lên và đi về phía sau cậu. Tôi không biết cô định làm gì, nhưng chắc cô đã vào việc rồi.

「Tuy vậy, Mayuki Nakamura, em vẫn sẽ ổn thôi. Em đã hành động như những gì hắn muốn. Đó là một vấn đề khá trầm trọng, Để xử lý tình huống này, em đã tự suy

nghĩ cách giải quyết, rồi đến đây bất chấp cảm giác theo dõi của y.

Nó cũng nhờ vào em, em đã làm được điều không phải ai cũng làm được. Cô khen lòng dũng cảm của em. 」

Tôi thấy những lời của giáo sư như nhẹ nhàng thấm vào cậu. Mắt cậu dần nheo lại, những giọt nước mắt lăn xuống.

「--- Ư, ư, híc,... 」

Một giọng nói run rẩy. Tôi không biết phải làm gì, và lại ôm Mayuki-kun lần nữa.

「Được rồi, cô biết em rất sợ, nhưng hãy thảo luận vấn đề này cho đến khi em bình tĩnh lại. 」

「C-cảm ơn c-cô... Hức, em sợ lắm... 」

Đó vẫn là một trong những nỗi kinh hoàng của những kẻ xa lạ ở phía bên kia màn hình.

Vẫn là một học sinh cao trung tuổi teen. Chắc không ai có thể hiểu được cảm giác đó. Tôi ôm Mayuki-kun đang thổn thức... Không, là tôi không biết phải làm gì, nhưng tôi sẽ thử.

「Được rồi, yên tâm nhé. Chị gái chiều đứa em của mình là điều đương nhiên mà-?」

「Em có lợi thế trẻ tuổi, đúng không, Anesaki Himari-san? 」

「Bởi em có hành động không trong sáng, nên hãy tha cho em vì đã thất bại... Đây chỉ là một biện pháp trị liệu thôi. 」

Đó là liệu pháp, có lẽ... Tôi không thể phủ nhận rằng đó là một trong những sở thích của giới trẻ hiện thời. Hương vani ngọt ngào nhẹ nhàng tỏa ra từ mái tóc dài của Mayuki-kun. Giáo sư thì đang ngơ ngơ ngác ngác, tự hỏi đây có đúng là ‘con trai’ hay không.

「Như vậy không tốt sao? Bộ ngực to bự đấy có thể sẽ phát huy tác dụng đấy. 」

「Cô nói như là một nữ phản diện ấy... 」

「Một cục mỡ đầy tình thương dùng để an ủi đứa em trai dễ thường... Chà, có tác dụng đáng kể đấy. 」

「Một nữ phản diện thích đi cà khịa nữa! 」

「Trong nhiều trường hợp cần tiền thì em cũng có thể sử dụng nó. Cô không biết em sẽ làm gì, nhưng chắc đó sẽ là một ý kiến hay. 」

「Giáo sư, làm ơn đừng trở thành một người chỉ biết nói bưởi và bưởi... 」

Cả hai người chúng tôi đều là phụ nữ. Nhưng tôi không muốn tranh cãi với người tôi tôn trọng về chủ đề này.

「Giờ thì, Mayuki Nakamura. 」

Đáp lại câu hỏi của giáo sư, Mayuki-kun ngẩng mặt lên khỏi ngực tôi. Như để phá tan sự căng thẳng – dù chắc chắn cô không có ý định đó – giáo sư nói nhanh.

「Ngày nay, có một trào lưu thừa nhận sự đa dạng của mọi vấn đề, nhưnhg vẫn đánh giá người khác dựa theo trực quan. Em là con trai, và như cô đã nói, luôn có một sự đánh giá đặc biệt về vấn đề với một người đàn ông. Vì lẽ đó, nó đã làm giảm sự tin cậy của em. 」

Tôi nhìn lại Mayuki-kun. Mái tóc dài, làn da trắng muốt, tay chân mảnh mai, thân hành nhỏ nhắn, hầu như chỉ dùng cử chỉ và không nói chuyện.

Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được giới tính của Mayuki. Ban đầu tôi còn tưởng cậu là con gái.

「Bên cạnh đó, có thể điều động cảnh sát trong tình huống cấp bách, nhưng sẽ khá khó nếu như không xác định được hung thủ. Tùy thuộc vào người ra yêu cầu, người đó có thể bị đánh giá thấp vì là đàn ông. 」

「Vâng... Tên stalker đã theo dõi em trên mạng xã hội... Em nghĩ nếu giáo sư có thể báo cảnh sát về tên stalker, nó có thể thay đổi phản ứng của họ. 」

「Hmm... 」

Giáo sư không chớp mắt, đặt tay lên cằm, ngồi suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu.

「Tóm lại, mọi chuyện vẫn sẽ không đi đến đâu ngay cả khi cô làm việc với cảnh sát. 」

Theo phản xạ, tôi há hốc mồm.

「Giáo sư? Cô có vô tình quá không vậy? 」

「Không có lựa chọn nào khác. Cảnh sát cũng là một tổ chức, và một tổ chức thì được thành lập bởi con người. Không dễ thay đổi quan niệm của họ chỉ bằng cách nhờ người khác nói chuyện. Kì vọng quá mức sẽ chỉ dẫn đến tuyệt vọng.

「Em... Rất sợ-」

「Nghe hết đã nào. 」

Giáo sư cắt lời. Cô nhìn Mayuki-kun và tiếp tục nói.

「Mayuki Nakamura. Em vẫn là một học sinh cao trung. Có rất nhiều người có thể tiếp cận em trên xã hội. Tuy nhiên, theo thế giới, em vẫn chỉ là ‘rau non’. Em vẫn có thể nói ra mong muốn của mình một cách trực quan, và đó là một đặc quyền của tuổi trẻ. Hơn nữa-」

Nghe có vẻ khá là cao siêu, nhưng thực ra nội dung đã sang một phần khá nhẹ nhàng.

「-Cô có nghĩa vụ phải làm theo yêu cầu của em. Vì em là một học sinh của trường Yamabuki. Nói cách khác, em cũng là học sinh của cô. Nãy cô đã nói rồi: Kì vọng quá nhiều sẽ chỉ dẫn đến tuyệt vọng. Nhưng có lẽ đây lẽ sẽ là ngoại lệ duy nhất. Bởi cô là một giáo sư đại học, và nhiệm vụ của một nhà giáo là phải đáp ứng được yêu cầu của học sinh. 」

「Ah... 」

Mayuk-kun thở dài và nhìn chúng tôi.

Tôi im lặng gật đầu.

Giáo sư vẫn rất đáng tin ngay cả khi nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa. Cô đủ bao dung để giúp đỡ những người tìm đến cô. Sự sáng suốt có thể giải quyết mọi vấn đề như một vị thánh. Bản thân tôi đã được giáo sư chấp nhận, nên tôi có thể hiểu điều đó.

Mayuki-kun dường như đã hiểu-

「Làm ơn. Cô có thể giúp em được không? 」

『Cứ để đó cho bọn chị! 』

Tôi đang tự hỏi rằng tôi có nói vậy không, nhưng vẫn chưa nói.

「Để đó cho bọn cô. 」

Giọng của cậu nhỏ dần. Cậu vẫn khóc. Tôi cảm động vì cậu đã thực sự cần được giúp đỡ. Giống như lúc đó vậy...

-Himari, đừng lo lắng. Cô ở đây rồi.

「Giáo sư nhìn lại mội lượt rồi ngội dậy và bước đến bàn làm việc. 」

「Cô đã tóm tắt đây. 」

Cô lấy máy tính và bắt đầu viết gì đó bằng bàn phím không dây.

「Đầu tiên, chúng ta sẽ phỏng vấn Mayuki về hậu quả của vụ này. Himari, cô nghĩ em biết em sẽ làm gì. 」

「Cô làm gì vậy ạ? 」

Giáo sư quá nhập tâm, giống như khi cô viết luận án vậy.

「Đừng làm phiền cô. 」

「Vâng. 」

Nhân tiện, tôi sẽ đi mua bánh vì chắc chắn cô sẽ lại tiếp tục phàn nàn 『Cô vẫn không có đồ ngọt. 』

*

Đó là lý do tại sao tôi sẽ mua bánh và quay lại phòng lab.

Cơ mà tại sao tôi lại đến đây uống trà với Mayuki-kun?

「Cô bị sao vậy... Mà, chiếc máy tính bảng cô đưa chị có ghi Chụp cảnh uống trà với Himari tại quán cà phê và đăng lên RootSpeak. 」

「Quyền công dân của em ở đâu...?」

Quán cà phê khá nhộn nhịp, dù nó được dựng lên ở trong khuôn viên trường.

Đó là bởi vì giáo sư vừa tớp bánh socola mà tôi vừa mua rồi sủi mất tăm.

『Đến quán cà phê và chụp một bức ảnh với Mayuki-kun. Cô đã viết hướng dẫn cụ thể vào cuốn sổ tay rồi.』

Đơn giản mà nói, tôi đến đây không phải để thư giãn mà là để làm việc.

Tôi có hoang mang đôi chút. Mà, thông tin các nhân đã thay đổi so với lúc trước nên chẳng biết có vấn đề gì không. Có lẽ vì thế giáo sư mới đưa ra những chỉ dẫn như vậy. Cô ấy đủ thông minh để người khác gọi là giáo sư, nên chắc cô cũng đã chuẩn bị mọi thứ rồi.

「Em xin lỗi... 」

「Không sao cả. Em muốn uống gì không, Mayuki? 」

「...Em uống giống Anesaki-san là được rồi ạ. 」

「Được thôi. 」

Tôi đã khá bất ngờ bởi khả năng giao tiếp của em ấy. Đa số khi đối phương nói điều này, bản thân người nghe sẽ sẵn sàng trả tiền.

Tôi đưa Mayuki chọn đồ uống ở quầy và bắt đầu tìm một chỗ trống. Do ở đây khá đông nên chúng tôi không thể tìm và ổn định chỗ ngồi.

Trời thì nắng bổ đầu, mùi nhựa đường cháy khét lẹt bốc lên từ mặt đất.

「Có tận bốn quán cà phê trong trường... Nhưng chị không nghĩ nó thường đông như này... 」

「Hôm nay có vẻ nhiều phụ huynh và trẻ em nhỉ. 」

「Bởi trường là một khuôn viên mở mà. Nên có rất nhiều trẻ em đến thăm trường cùng cha mẹ. 」

「Em hiểu rồi... Chuyện này có thường xuyên không ạ? 」

Chắc cũng bình thường. Tôi thấy một số ẩn ý trong câu hỏi đó, nhưng dĩ nhiên tôi sẽ không đề cập điều đó.

「Anesaki-san, chúng mình lên sân thượng nhé. Ở đó chị có thể dùng mặt trời như một nguồn sáng. Vả lại sân thượng không giống trong nhà, ở đó không có bụi nên việc chụp ảnh sẽ đơn giản hơn. 」

「Ồ... Trước giờ chị chưa bao giờ gặp ai đó dùng ánh sáng tự nhiên... 」

Và người nói cái đó là một cậu bé nhỏ tuổi hơn. Bên ngoài vừa nắng vừa nóng... Tôi đã thực sự nghĩ rằng bản thân thiếu sức hút của một người con gái. Thực sự, tôi thấy bản thân có chút trầm cảm.

Tôi dùng thìa xúc kem cheese trên latte và đưa lên miệng.

===

Đã được 28/56 rồi đó =))