「Tạm thời bây giờ chị em mình vào trong nhé. Chị sẽ nghe em nói. 」

Khi tôi mời vị khách ngoài dự kiến này vào, tôi hỏi cô vài câu hỏi.

「Trước đó, chị hỏi em một câu được không? 」

Có lúc tôi thật sự hoang mang. Vẻ đẹp phi giới tính, mặc đồ unisex. Khuôn mặt đỏ lựng qua từng câu hỏi. Hơn thế nữa, tông giọng còn khá thấp.

「Em là con trai, đúng chứ? 」

*

「Vâng. 」

Cậu bé đáng yêu đó bắt đầu nói với vẻ u ám.

「Thỉnh thoảng em nhận được mấy tin gạ gẫm hẹn hò của một ai đó không rõ tên hay một bức ảnh khiêu dâm ở RootSpeak. 」

「Khoan, em nói hẹn hò á? Chị tưởng em đang nói về RootSpeak? 」

「Em xin lỗi. 」

Bây giờ, tôi thấy mọi chuyện khá tệ. Chắc chắn cậu bé đang ở tình trạng khá kinh khủng khi những tin nhắn khiêu dâm được gửi đi thường xuyên. Internet được ví như là một bức graffiti trong toilet, nhưng nó không phải là một bức graffiti, nó là cái toilet.

「Gần đây, có những bức thư kỳ lạ bị để vào hộp thư, họ quay phim khi em đi về và gửi thẳng vào RootSpeak... Em bắt đầu thấy mọi chuyện không ổn. 」

Chúng tôi đã đến phòng dành cho khách và ngồi trên sofa nghe cậu kể chuyện. Giáo sư thì đưa tay bóp trán và nhả khói.

「Có cái gì xảy ra với vấn đề bảo mật của ứng dụng đó à? Em đã báo cảnh sát chưa? 」

「Em báo rồi. Nhưng phản ứng của họ khá là miễn cưỡng. 」

「Hmm... Dù đã sửa đổi Luật Kiểm soát Stalker nhưng vẫn còn nhiều qua chức không quan tâm điều đó, đặc biệt là những người lớn tuổi. Hơn nữa, việc em là con trai có lẽ là một trong những nguyên nhân chính khiến việc này bị xem nhẹ. 」

「... Em hiểu mà. 」

『Thật khủng khiếp... Em đang rất sợ hãi, mà chẳng ai giúp em cả... 』

Khi tôi nghĩ đến cậu bé, giáo sư tằng hắng.

「Himari, sao em không để cậu bé ấy một mình? Ngồi đó có vẻ quá nóng. Cô nghĩ cậu nhóc ấy cũng không thoải mái đâu. 」

「Em nghĩ cậu nhóc đang bị cô đơn. 」

「Có chắc là em chỉ muốn gắn bó với nhóc ấy không? 」

「Em đâu có dễ dãi như vậy?」

「Lời nói và hành động của em không khớp đâu, hiểu chưa? 」

Khi bị nói trúng tim đen, tôi đỏ mặt và ôm cậu bé chặt hơn nữa.

「Giáo sư nói vậy, nhưng em muốn gì? Em muốn rời chị không? 」

Lời của giáo sư khiến tôi bị giật.

「... À, về việc đó thì... Tại sao em lại ngồi trong lòng chị ngay từ lúc đầu vậy ạ? 」

「Chị chỉ là thắc mắc là em có thể thư giãn nếu vậy không. Hay em khó chịu với việc này? 」

「Em thấy nó hơi trẻ con... 」

「Nếu nó làm phiền em thì nên dừng nhỉ? Em có muốn quỳ không? 」

「Eh... Uh... Không, chỉ là... 」

Khi nhìn thấy một cậu bé đỏ mặt xấu hổ, một thứ gì đó tồi tệ trong tôi trỗi dậy.[note31551] Bằng cách nào đó, tôi thấy cậu nhóc này như một đứa cháu. Mà, tôi không có người thân nên chắc đó chỉ là ảo giác thôi.

Tôi thực sự nghĩ nếu ôm cậu bé sẽ giúp cậu bé vơi bớt đi phiền muộn.

Giáo sư lại tằng hằng.

「Himari, chắc chắn là phải làm cho khách bớt lo, nhưng em quên chúng ta đang ở một ngôi trường à? 」

「Em xin lỗi, nhưng đây là một cơ hội hiếm hoi để em nhận『Điểm Onee-chan』! 」

「Đừng có nói mấy cái thứ mà chả ai hiểu chứ, Himari. 」

「Để có được『Hào quang Onee-chan』, cần phải có『Điểm Onee-chan』. 」

「Đừng định nghĩa một khái niệm chưa ai biết bằng một khái niệm khác cũng chưa ai biết. Bên cạnh đó, cái điểm đó nên là một thứ gì đó có được theo thời gian... Em có chắc cái đó quan trọng quá không? 」

「Không, làm vậy sẽ không hiệu quả. 」

Trước sức mạnh quyền uy đó, tôi đã phải tránh đường để nó đi. Cái điểm đó – Chắc tôi cũng phải học cách để có nó thôi.

「...Haha.」

Cậu bé để ống tay áo hoodie lên miệng và khẽ cười. Cùng với ngoại hình của cậu thì nhìn trông càng nữ tính hơn. Liệu đây có phải là một 『Trap』 trong truyền thuyết không?

「Mà, trước khi vào việc, cô muốn biết tên em. 」

Thấy vị khách đã mở lòng, giáo sư liền hỏi. Nhân tiện, tôi cũng đã không hỏi cậu dù điều đó rất quan trọng. Tôi cũng đang chờ câu trả lời của cậu. 」

「Em là Nakamura. Mayuki Nakamura. 」

「Hmm... Yuki Nakamura, học sinh cao trung năm ba của Đại học Yamabuki, đúng chứ? 」[note31553]

「Ể? 」

Không bất ngờ lắm khi cậu bé ngạc nhiên bởi cậu chỉ nói tên và chưa nói bất kì điều gì.

「Vâng, nhưng...? 」

Thấy cậu bị bất ngờ, giáo sư đáp.

「Em đến do muốn cô giúp, phải chứ? 」

===

Từ chap sau trở đi là bắt đầu thú vị lắm lắm luôn. Đã đi được 1/2 của chap 1 rồi đếy =))