Cô ấy cũng đến căn cứ của Quân Kháng chiến. Cô ấy vẫn mặc chiếc áo khoác để che dấu thân phận. Thông tin về Cung điện mà cô ấy có rất quyết định với chúng tôi. Từ khi tôi đã gặp cô ấy tại nhà riêng của tôi, tôi bắt đầu dần nghĩ rằng sẽ có một số nguy hiểm vì tôi đã nói cho cô ấy vị trí của căn cứ.

Sự hiện diện của người nói cho căn cứ về cung điện... đây là tương đương với đánh bạc. Nhưng miễn là cô ấy giữ lời, thì sẽ không có vấn đề gì, phải không?

Tôi không nói với cô ấy sự phân bố tài liệu chính xác, nhưng ít nhất tôi có nói với cô ấy sơ qua. Kể từ khi cô ấy đến thăm, Quân Kháng chiến hiếm khi gặp vấn đề, chúng tôi đã thực sự trải qua một sự thay đổi.

Cốc. Cốc. Cốc.

Có ai đó đang gõ cửa.

Số lần gõ cửa không đúng. Điều đó có nghĩa là người gõ cửa không phải của Quân Kháng chiến.

Tất cả những người có mặt... kể cả cô gái mặc áo choàng... nắm lấy vũ khí.

"Ai vậy?"

Ở gần cửa, York la lên.

"... Làm ơn hãy mở cửa, tôi đến đây để giúp đỡ các bạn."

Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên.

"Giúp đỡ~~? Anh đang nói gì vậy; tôi không hiểu~~ Anh không nghĩ rằng anh nói điều này với nhầm cửa rồi sao?"

"... Không, mở cửa ra. Tôi đến đây để giúp Quân Kháng chiến."

Người ở bên ngoài nâng cao giọng của anh ta. Và tôi siết chặt lấy thanh kiếm của mình.

Một người khác về bên Quân Kháng chiến-- đó có thể là ai?

"Chúng ta nên làm gì đây, Germaine?"

York hỏi.

"Tôi có một chút lo lắng về việc này. Minage, anh có thể nhìn ra bên ngoài không?"

Minage nạy từ tường ra một cái lỗ và nhìn ra bên ngoài.

"... Không, đó không phải là binh lính Lucifenia, anh ta ăn mặc không giống. Hơn nữa, anh ta chỉ có một mình."

Chỉ có một người bên kia. Và chúng tôi, kể cả tôi, có sáu người.

"... Được, trước tiên hãy mở cửa ra. Nếu là kẻ thù, vậy thì đừng ngần ngại loại bỏ bọn chúng."

"... Được rồi, vào đi."

York mở cửa.

Và đứng đó là một người đàn ông mang mặt nạ.

Tay phải anh ta, dính đầy máu, nắm chặt một cái vòng cổ vỏ sò.