Trong sân, Riliane, Ney và Chartette đang thưởng thức một buổi chiều tốt lành.

Riliane hòa đồng cùng những người con gái khác, những người có những khác biệt đáng kể với chị ấy, là rất hiếm.

"... A, Riliane, Công chúa, người nên đọc cái này! Quyển tiểu thuyết này rất hay! Và nó rất cảm động!"

Chartette rất đề cao quyển tiểu thuyết yêu thích nhất của cô ấy. Đó là tốt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy thực sự đọc tiểu thuyết. Suốt thời thơ ấu, ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là một cô gái nhỏ, người tích cực chạy xung quanh làng mỗi ngày. Cô ấy có vẻ đã trưởng thành... tôi đoán vậy?

"Ô~~~~ Vậy đó là lí do tại sao ngươi thường xuyên rời cung điện; chỉ để mua những cuôn sách."

"Nh-Nhưng, Ney cũng luôn chạy ra khỏi cung điện vậy!"

"Tớ- Tớ chỉ... đi gặp những người bạn của tớ..."

"Ô~~~~ Loại bạn gì vậy? Bạn trai à?"

"Đ-Đó... Đó không phải ý của thần..."

Ba người tiếp tục nói chuyện với khuôn mặt tươi cười. Riliane, chị ấy cũng chỉ giống với bao cô gái 14 tuổi khác.

Người chị ngây thơ của em, vì sao chị lại có thể đưa ra những mệnh lệnh tàn nhẫn như vậy?

Từ xa, chiếc chuông lớn của nhà thờ Levin đổ chuông.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

"A, đã đến giờ trà chiều rồi."

Tôi đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ trên bàn.

"Đồ ăn nhẹ hôm nay là Brioche."

Chị cười, một nụ cười thật hồn nhiên.