Tại một nhà hàng ở Berlint, thủ đô của Ostania.
Trong một nhà hàng nổi tiếng với không gian ấm cúng, không quá cao cấp nhưng rất được lòng số đông bởi gu ẩm thực sáng tạo của đầu bếp cùng những nguyên liệu tuyển chọn, cô phục vụ Lily, đang trong quá trình truy lùng cuộc hôn nhân của mình.
"... Nhưng mà, phải kết hôn mới được sao?”
Sau cuộc mai mối bất thành lần thứ n, Lily đem theo bộ mặt chán nản, than phiền cùng cô đồng nghiệp Rose trong khi hai người đang cùng dọn bàn trước giờ mở cửa.
“Chỉ vì bị từ chối một lần nữa mà em đã muốn làm một kẻ bại trận rồi sao? Thôi nào, đã đến lúc nghiêm túc và nỗ lực hết mình rồi, nếu không thì em sẽ không bao giờ thành công đâu.”
“Hừm, em không bị từ chối. Chỉ là quan điểm sống không hợp nhau thôi! Chị lên mặt với em vì bạn trai chị chuẩn bị cưới chị chứ gì!”
Lily giận dỗi đáp lại, sau đó buông một tiếng thở dài.
“Em sẽ không lấy chồng nữa! Em sẽ sống độc thân! Em sẽ sống độc thân đến hết đời!”
“Thôi nào.”
Lily gần như vò nát chiếc khăn lau khốn khổ của mình. Đã buồn bã và thất vọng không biết đi đâu về đâu thì chớ, lại bị bà chị Rose thuyết giảng. Mặt Lily sưng lên và bắt đầu than thở.
“Nhưng mà, mấy gia đình đến nhà hàng chúng ta ấy, em thấy họ có hạnh phúc đâu.”
“Ừm… em nói cũng đúng.”
“Chị cũng thấy vậy đúng không. Họ mắng con cái thế này thế kia, nhưng chính bản thân họ cư xử cũng chẳng ra sao.”
Gấp lại chiếc khăn tay, Lily đưa ra dẫn chứng một cặp vợ chồng mà cô từng thấy ở cửa hàng.
“Ừ, công nhận mấy người đó khó đỡ thật.”
Rose cau mày.
“Thiệt tình, mấy cặp vợ chồng mới cưới cứ thích ra nhà hàng rồi cãi lộn suốt cả bữa ăn. Muốn cãi sao không về nhà mà cãi.”
Vừa đặt tấm lót bình hoa vào giữa bàn, Rose vừa cảm thán về mấy vị khách hàng gần đây. Lily càng được đà mà tiếp tục tung hứng.
“Đó. Chị còn nhớ cặp vợ chồng già mà lúc nào ông chồng cũng cằn nhằn không?”
“Nhớ chứ nhớ chứ.”
“Thức ăn bị nguội, phục vụ chậm, đồ đạc cũ kỹ, khăn trải bàn nhăn nhúm, v.v… Lúc ông chồng càm ràm đủ kiểu với quản lý, em thấy bà vợ như muốn đăng xuất khỏi trái đất càng sớm càng tốt ấy. Khổ thân bả. Em dám cá là ở nhà ông ấy cũng thế.”
“Ừ. Sống thế thì ngộp chết mất.”
Rose chíu chặt cặp chân mày, như thể cô đã tưởng tượng ra cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng nọ. Không chỉ vậy, cô còn rùng mình khiếp sợ.
“Chà, tóm lại, hôn nhân là bất hạnh.”
“Đúng đúng.”
Sau đó, hai cô gái tiếp tục chủ đề hôn nhân không hạnh phúc của rất nhiều cặp vợ chồng khách hàng khác từng đến đây, cho tới khi cặp vai mũm mĩm của Lily chùng xuống.
“Cứ nhìn mấy người họ mà suy ra, hôn nhân đúng là mồ chôn tình yêu, phải không chị?”
“Nhưng, không hẳn đâu. Em không nhớ gia đình đó sao?”
“Gia đình đó?”
“Một nhà ba người mà em khen ông chồng là mẫu người lý tưởng của em ấy.”
“À. Gia đình Fo, For For gì nhỉ…”
“Forger. Người luôn gọi điện đặt bàn trước khi đến ấy.”
Theo lời Rose, Lily reo lên.
“À đúng rồi. Anh Forger!”
Cô nàng gật đầu lia lịa. Gia đình Forger là một nhà ba người, bố mẹ và một cô con gái nhỏ. Nhìn sơ qua có thể nhận ra gia đình này là giới thượng lưu, nhưng họ không hề tỏ ra thượng đẳng. Họ rất thân thiện, lịch thiệp và cư xử nhã nhặn với nhân viên nhà hàng.
Anh Forger cao ráo, nụ cười hiền hậu, rất điển trai, đúng tuýp người mà Lily thích. Người vợ thoạt nhìn khá giản dị, nhưng lối ăn mặc thanh lịch, khuôn mặt rất xinh đẹp và thần thái xuất sắc. Lily còn nhớ rất rõ, cô ấy vô cùng quan tâm đến cảm xúc của người khác, luôn đối xử rất tốt với Lily khi cô nàng phục vụ sai món.
“Chồng đẹp, vợ đẹp, và hơn hết còn có một đứa con gái rất dễ thương.”
Lily thở dài khi cô vuốt phẳng những nếp nhăn trên tấm khăn trải bàn. Chắc đứa trẻ chỉ khoảng 4 tuổi. Giọng nói hơi ngọng và sự thay đổi trạng thái cảm xúc liên tục của con bé khiến một cô gái trẻ chưa từng nghĩ đến chuyện làm mẹ như Lily cảm thấy chóng mặt.
“Em mới bắt gặp họ ở sở thú cách đây không lâu.”
“À, ý em là trong cuộc xem mắt lần thứ 12 phải không. Và em đã phá hỏng buổi hẹn đó một cách ngoạn mục.”
“Chị đừng nói đến chuyện đó nữa mà.
Lúc đấy, người chồng cõng đứa con gái để ngắm hươu cao cổ. Đứa trẻ thích thú bắt chước động tác lắc đầu của hươu. Người chồng hét "Nguy hiểm quá!” nhưng vẫn cười, tay thì ôm chặt lại đứa bé không để cho nó ngã. Trong khi đó người vợ ở phía sau nhìn chồng con mình rồi mỉm cười.”
Hình ảnh đó nhìn như trong phim vậy. Lily nhớ cô đã suýt khóc khi nhìn họ, một phần bởi vì cuộc trò chuyện với đối tượng kết hôn của cô không được suôn sẻ lắm. Chỉ một cảnh tượng có vẻ đơn giản thế thôi nhưng thật đẹp, thật hạnh phúc. Khi Lily đa cảm đang chìm đắm trong suy nghĩ về những gì đã được chứng kiến ở sở thú ngày hôm đó, Rose nói như thể vừa chợt nhớ ra.
“Chị nghe nói ông chồng là bác sĩ.”
“Ôi vậy sao. Em ghen tỵ quá. Em càng lúc càng thấy ghen tỵ rồi đây này. Sao mà chị biết vậy?”
“Chị vô tình nghe được lúc đang lên món ăn ở bàn họ. Người chồng là bác sĩ, người vợ là nhân viên tòa thị chính, còn cô con gái là học sinh trường Eden. Đúng là một gia đình hoàn hảo.”
“Hả? Đứa bé đó? Là học sinh của ngôi trường Eden danh giá? Nó giỏi vậy sao? Sao chị biết nhiều vậy? Cứ như là gián điệp ấy.”
“Trời ơi em nói gì vậy chứ. Đây là thú vui của nhân viên phục vụ bàn chúng ta mà.”
Rose, đã hoàn thành việc dọn dẹp và sắp xếp trước khi mở cửa hàng, vui vẻ đáp.
“Ồ, thật trùng hợp. Chị thấy anh Forger đã đặt bàn cho ngày hôm nay nè.”
“Ôi. Người chồng là bác sĩ, người vợ là nhân viên tòa thị chính, và cô con gái là học sinh trường Eden…”
Họ thực sự là một gia đình đẹp như tranh. Chắc hẳn họ đang sống trong một ngôi nhà xinh đẹp với những ngày tháng yên bình ngập tràn tình yêu và hạnh phúc. Lily mơ màng mường tượng lại hình ảnh gia đình Forger, cảm thấy cuộc sống của họ như tỏa ra một ánh hào quang mãnh liệt khiến cô lóa cả mắt.
“Chị nghe nói họ còn nuôi một chú chó lớn.”
“Có cả chó nữa sao?”
Lily ghen tị đến mức suýt gục tại chỗ.
“Thế nào? Lại muốn kết hôn rồi chứ gì?”
Rose trêu chọc nói. Lily nắm chặt vạt tạp dề bằng cả hai tay.
“Rose. Em quyết định rồi. Em phải kết hôn. Em sẽ kết hôn!”
Cô nàng thốt lên với đôi mắt long lanh ngấn lệ…
… Nhưng họ không hề hay biết.
Gia đình lý tưởng trong mắt họ, một nhà ba người mà họ nghĩ là hạnh phúc như trong tranh, thực chất là một gia đình giả, được tạo thành bởi những con người hoàn toàn xa lạ.
Còn nhà Forger cũng không đời nào biết được, sự tồn tại của họ đã góp phần làm tăng tỷ lệ kết hôn ở
Ostania.
(HẾT)
(Lời của tác giả nguyên tác, Tatsuya Edo)
Tôi rất vui vì đã có một vài lần được hợp tác cùng JBOOK.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày tác phẩm của mình lại được tiểu thuyết hóa như thế này.
Một mặt, tôi rất vui, nhưng mặt khác, tôi cũng lo lắng vì đây là lần đầu tiên tôi nhờ vào tay bút của người khác để viết lại về những nhân vật do chính mình tạo ra.
Phần yêu thích của tôi là chương thứ hai. Tôi không thể nhịn cười trước cuộc trò chuyện dí dỏm và hài hước của Anya và Yuri. Tôi cũng thích sự tương tác giữa Loid và Frankie trong chương 3.
Các nhân vật được thể hiện bằng văn bản vô cùng sống động và khung cảnh miêu tả rất dễ dàng để hình dung ra, cho nên hình minh họa khá dễ vẽ.
(Chỉ có chương 4, bởi vì gu thẩm mỹ kém cỏi của mình, tôi đã không thể vẽ được hình minh họa phù hợp, đành phải vẽ một bức ảnh. Xin lỗi mọi người rất nhiều.)
Độc giả sẽ được trải nghiệm những câu chuyện độc nhất vô nhị của SPYxFAMILY mà chỉ trong tiểu thuyết mới có.
Tôi hy vọng các bạn sẽ thích cuốn tiểu thuyết này (và cả hình ảnh minh họa của tôi nữa).
Tatsuya Endo.
(Lời của tác giả light novel SPYxFAMILY, Aya Yajima)
Tôi xin gửi lời cảm ơn đến ngài Rokugo và ngài Nakamoto, hai người phụ trách dự án này vì sự hỗ trợ nhiệt tình của họ.
Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả những người đã tham gia vào quá trình sản xuất và xuất bản cuốn sách này, bao gồm mọi người ở BOOKS, JUMP+, ngài Shiotani của Nart Co., Ltd., người phụ trách hiệu đính.
Và xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả các bạn đã đọc cuốn sách này. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Hãy cùng nhau tiếp tục thưởng thức "SPYxFAMILY" một cách trọn vẹn nhất nhé!
Aya Yajima.
(Lời người dịch, ké vào đây một cái không biết ai đọc đến đây không.)
Vậy là thiếu 3 ngày nữa thì tròn 1 năm ngày tớ lên sóng chương đầu tiên của bản dịch cuốn tiểu thuyết này. Dù đã có lúc lười biếng muốn drop nhưng càng đọc tớ càng thấy bánh cuốn, và giữ cho riêng mình thì hổng vui, nên là tớ dịch tiếp để lan tỏa những câu chuyện thú vị này đến mọi người.
Trình độ của tớ rất hạn hẹp, văn cũng không giỏi (tớ thi đại học được 3đ văn thôi haha), nên trong quá trình dịch lại tác phẩm này sẽ không thể tránh được vài sai sót nhỏ. Rất mong mọi người bỏ qua và cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi và ủng hộ mình.
Vậy là hết cuốn tiểu thuyết rồi. Vỗ tay. Tung hoa.
À, tháng sau Kim Đồng sẽ xuất bản cuốn truyên này với giá chỉ 45k thôi đó. Mọi người mua về đọc để trải nghiệm bản dịch “chính thống” nha ^^~ !!