Cách đơn giản nhất là một tuần sau, giả vờ thích bức tranh, rồi dùng tiền của tổ chức để mua lại. Nhưng không biết giá của nó sẽ cao cỡ nào nữa. Một bác sĩ tâm thần mà lại sở hữu khối tài sản lớn như vậy, chắc chắc sẽ bị nghi ngờ. Vậy thì, chỉ còn một phương án tối ưu nhất.
Giả làm một tên trộm, đột nhập vào nhà Felix để đánh cắp bức tranh.
Suy đi tính lại thì chẳng còn cách nào khá khẩm hơn. Thế là phương án đã quyết định xong. Giờ chỉ cần bắt tay vào thực hiện…
(Chết tiệt, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?)
Loid chẳng bao giờ ngờ, một buổi đi chơi công viên với gia đình lại đẩy thân phận điệp viên của anh vào tình thế nguy nan như vậy.
(Chẳng lẽ hôm nay mình bị sao quả tạ chiếu hay sao?)
Chàng điệp viên tài giỏi, dạo gần đây không thể sống thiếu thuốc dạ dày, thểu não buông một tiếng thở dài.
“Vậy nên cậu mới nhờ tôi tìm địa chỉ nhà Felix Curtis?”
Trước tiệm tạp hóa, cửa hàng thông tin quen thuộc của Loid - Frankie, khịt khịt mũi hỏi sau khi nghe mọi chuyện.
“Chà. Sao cậu toàn bị vướng vào mấy chuyện kỳ quái thế.”
“Ừ. Đúng là thảm họa.”
“Hay là mấy tay họa sĩ nổi tiếng đấy cũng hoạt động ngầm?”
“Được vậy thì đã tốt.”
Loid cười khổ. Nếu Felix là một tên khủng bố, cố ý tiếp cận điệp viên miền Tây <Twilight> với mục tiêu cắt đứt quan hệ ngoại giao Đông Tây, thì mọi chuyện đã khác. Nhưng không. Felix là một người tốt. Đúng vậy. Chính lòng tốt của anh ta đã tạo ra tình huống trớ trêu này.
“Đây. Địa chỉ mà cậu cần.”
“Cảm ơn nhiều.”
Frankie đưa cho Loid một mảnh giấy. Trên đó ghi địa chỉ một căn hộ cách công viên không xa.
“Hệ thống an ninh ở đó thì sao?”
“Nói trắng ra thì, nhìn nó như cái chòi rách ấy. Nó sẽ khiến cậu tự hỏi tại sao một họa sĩ được cho là rất giàu có lại sống trong một căn hộ tồi tàn như thế.”
Vậy thì rõ ràng Felix đã nói đúng. Hầu hết lợi nhuận của anh ta đều dành cho việc đào tạo các họa sĩ tương lai. Loid thản nhiên nhét tờ giấy vào túi và đặt phí thông tin lên quầy như thể đó là tiền mua thuốc lá.
“Thôi, gặp cậu sau.”
Loid quay gót định rời đi, thì Frankie gọi anh lại.
“Này này, chờ chút đã.”
“Gì nữa? Tôi bận lắm. Không rảnh như cậu đâu.”
“Đừng cau có như vậy chứ. Tôi đã điều tra về anh ta. Và tôi thấy dường như mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu.”
Nói rồi, Frankie thảy một tờ giấy khác về phía Loid.
“Ý cậu là sao?”
Loid nhướng mày, với tay định cầm lấy tờ giấy, thì Frankie đã nhặt lại nó.
“Từ từ đã. Cái này là hàng cao cấp.”
“Đừng có vờ vịt.”
Nói đoạn, Loid giật luôn lấy mảnh giấy từ tay Frankie.
“Này! Chơi bẩn vừa thôi!”
“Xem nó xong tôi sẽ quyết định cậu có xứng đáng được trả thêm tiền không?”
“Cái tên tham lam chết tiệt này!”
Phớt lờ sự phẫn nộ của Frankie, Loid nhìn vào tờ giấy, cảm giác như một luồng ánh sáng chiếu rọi làm anh lóa cả mắt.
(… Ra là thế.)
Loid suýt chút nữa thì bật cười.
“Sao? Không được à?”
“Không. Cậu đã đúng.”
“Đúng?”
“Ừ. Đáng ra tôi nên xem được nó sớm hơn.”
Loid mỉm cười và đặt thêm một khoản phí lên quầy.
Cuối cùng thì Loid đã hiểu tại sao ngày hôm đó ở công viên anh lại ngửi thấy mùi sơn dầu trên đầu người họa sĩ.
……………
Một tuần sau, như đã hẹn, Felix hẹn Loid ở công viên để xem bức chân dung gia đình Forger, được vẽ bằng một nét vẽ vô cùng đơn sơ và táo bạo. Nó không hề được vẽ trau chuốt như ảnh chụp, mà trái lại, nhìn nguệch ngoạc không khác gì một bức tranh của trẻ con.
“Đây là củ khoai tây ạ?”
“Đâu. Là Bond mà.”
“Còn đây là con tôm?”
“Xin lỗi… nhưng đó là bố Loid của cháu đấy.”
Chàng họa sĩ tốt bụng bẽn lẽn giải thích, rằng anh đã vẽ màu nước quá lâu nên không quen dùng sơn dầu. Thế nhưng, cả người Felix bừng lên sự vui vẻ và sảng khoái.
“Cảm ơn gia đình anh chị. Tôi đã được dốc hết tâm huyết của mình cho nghệ thuật. Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Loid nhìn lại một lần nữa bức tranh mà anh đã thấy khi lẻn vào nhà Felix.
Vào giai đoạn thoái trào của sự nghiệp, người họa sĩ quyết định vẽ bức tranh trừu tượng đầu tiên trong cuộc đời, sau khi đã thống trị giới hội họa bằng trường phái cực thực.
Ai biết được nó sẽ đáng giá bao nhiêu, hay sẽ không được đánh giá cao.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, bức tranh này cho dù có được trưng bày trong viện bảo tàng, cũng chẳng mảy may ảnh hưởng chút nào đến lợi ích của nhiệm vụ.
…
“Em thấy hơi đói rồi. Anh Loid này, bữa tối hôm nay để em nấu nhé.”
“Sao? Vậy … nhờ em…”
Tuy hết sức hoang mang, Loid vẫn mỉm cười đồng tình với Yor.
“Vậy chúng ta ghé qua siêu thị mua đồ rồi về nhà thôi.”
Yor vui vẻ nói và hăm hở bước về phía lối ra của công viên với những bước chân nhẹ bẫng. Tâm trạng của cô đã cải thiện thấy rõ sau khi xem bức tranh của Felix.
Loid cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nhìn dáng vẻ tươi cười của cô, điều mà cả tuần trước anh không được thấy. Khoảng thời gian đó trôi qua thật nặng nề và u ám.
“Con muốn ăn gì nào?”
Trái ngược với Yor, Anya tỏ ra kém hào hứng thấy rõ. Con bé dè dặt đáp.
“… Anya hông đói lắm.”
“Thôi nào. Ta sẽ mua cho con bất cứ đồ ngọt nào mà con thích nhé.”
Loid thì thầm với Anya để xoa dịu con bé. Tất cả vì hạnh phúc gia đình, hay nói rộng ra, là vì lợi ích của nhiệm vụ.
“Kỹ năng nấu nướng của Yor đang dần tiến bộ. Sẽ không sao đâu.”
“Thế thì, papa thử độc trước đi.”
“Vậy, hai cha con có thích ăn thịt bò không?… Hay chúng ta mua một con vịt nguyên con? Thịt lợn muối?”
Yor vẫn hồn nhiên không hay biết gì về cuộc trao đổi bí mật của hai cha con. Cô vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu, hào hứng suy tính xem sẽ nấu món gì tối nay.
Loid cười khổ.
(Giả sử Felix không thay đổi phong cách vẽ, thì mình sẽ lấy trộm bức tranh, và mọi chuyện vẫn kết thúc êm đẹp như bây giờ.)
Yor không hề hay biết, cả tuần qua anh đã cảm thấy có lỗi với cô thế nào.
(Mình có nên mời cô ấy đi hẹn hò một lần nữa không nhỉ? Nhưng mình không muốn lại bị ăn một cú sút vào hàm. Có lẽ cả nhà cùng nhau đi ăn một bữa thì tốt hơn.)
Dù sao đi nữa, Loid cũng thở phào nhẹ nhõm, vì mớ hỗn độn xung quanh câu chuyện vẽ tranh cuối cùng cũng lắng xuống.
“Đúng là một bức tranh khó tả…”
Bond thì giống củ khoai tây, còn Loid thì bị Anya tưởng là con tôm.
Vậy nhưng, có một điều gì đó ẩn chứa trong bức tranh này, mà những bức vẽ màu nước đẹp như ảnh chụp của Felix lại không có. Loid nhất thời không thể gọi tên thứ còn thiếu đó là gì.
“Anya thích nó.” - Anya đột nhiên nói.
“Nó lộn xộn, nhưng rất ấm áp.”
“…”
Đột nhiên, Loid cảm thấy mình hiểu ra điều gì đó.
Điều quan trọng mà những bức tranh cực thực siêu đỉnh của Felix vẽ trước đây không có được.
Dường như Felix đã cười khi tìm được nó.
Loid nhớ lại nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện của người họa sĩ.
“Hihihi, bức tranh đó thực sự rất đáng yêu.”
Yor khẳng định lời nói của Anya.
“Với lại, trong mắt anh ấy, chúng ta là một gia đình hạnh phúc. Điều đó làm em rất vui.”
Loid mỉm cười đáp lại,
“Đúng vậy.”
Không có ý gì khác, cuộc đối thoại này chỉ đơn thuần vì lợi ích của gia đình giả. Đây là Loid Forger, người chồng được tạo ra vì nhiệm vụ, đang đồng tình với vợ mình, không phải Twilight.
Thế nhưng tâm trí anh cũng thấy bình yên lạ thường. Giống như bầu trời xanh hôm nay.
“Anh cũng nghĩ đó là một bức tranh đẹp.” – Loid nói.
“Gâu!”. Bond sủa như thể đồng tình.
“Bond cũng thích nó kìa.” – Anya reo lên.
Dưới bầu trời xanh, Loid mỉm cười, một nụ cười không hề giả tạo.