“Anh rất tiếc vì điều đó, Yor ạ.”
“Vâ…vâng.”
Kiểu tóc của Yor đã trở về như cũ theo yêu cầu của người họa sĩ. Và thế là, cô cũng quay lại dáng vẻ thất thểu và xám xịt ban nãy. Felix hướng dẫn Yor ngồi trên tấm thảm cùng chồng và con gái mình, còn Bond thì nằm ngủ thảnh thơi trên bãi cỏ bên cạnh họ.
Felix nói,
“Tự nhiên là đẹp nhất, vì vậy các vị cứ trò chuyện bình thường nhé. Sẽ không vấn đề gì nếu mọi người cử động và di chuyển một chút đâu ạ.”
Người họa sĩ bắt đầu đưa bút chì trên khung vẽ.
“Anya đói.”
Anya cầm chiếc sandwich lên và bắt đầu ăn.
(Thế này thì có tự nhiên quá không?)
Loid thầm nghĩ. Nhưng thấy Felix không nói gì, anh nghĩ điều đó là chấp nhận được.
Yor lại hắt hơi một lần nữa vì gió lạnh. Cô rùng mình, chắc hẳn là đang rét run lên vì chiếc áo cộc tay quá mỏng.
“Anh nghĩ em nên mặc áo khoác vào Yor ạ. Trời lạnh lắm.”
Loid đưa cho Yor chiếc áo khoác len có mũ của anh.
“Nhỡ em bị ốm thì sao?”
“Ồ, vâng. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Yor nhẹ nhàng đón lấy chiếc áo, đột nhiên nheo mắt nghĩ ngợi. Sau đó, ngay lập tức, cô mặc ngược chiếc áo từ trước ra sau và dùng phần mũ áo trùm kín mặt.
(Thế quái nào…?)
Yor vẫn bình thản ngồi như không có chuyện gì xảy ra, để mặc Loid há hốc mồm kinh ngạc.
(G-g-gì thế này?)
“Yo--Yor?”
“Vâng. Áo ấm thật đấy anh ạ.” – Lớp vải len trên miệng Yor phập phồng khi cô ấy trả lời.
“Anh xem, gió càng lúc càng lạnh nè.”
Anya ngừng ăn sandwich, nhìn hình dạng kỳ quái của mama, dè dặt nuốt nước bọt một cách khó khăn. Felix vẫn không có ý kiến gì cả. Có lẽ anh chàng đang quá tập trung vào bức vẽ của mình nên không nhìn thấy những hành vi bất thường của Yor.
Loid một lần nữa phải che giấu sự bất ổn nội tâm của mình, bất đắc dĩ nói.
“Em mặc ngược áo từ trước ra sau rồi.”
“… Ôi thế à… Em bất cẩn quá.”
Yor cởi chiếc áo khoác ra với vẻ đầy tiếc nuối. Sau khi mặc lại nó đúng cách, mặt cô lại xìu xuống. Sự im lặng khó xử bao trùm quanh họ. Đúng lúc đó, một cơn gió lớn thổi qua. Tiếng giấy bị thổi mạnh trong không khí tạo thành tiếng lật phật. Anya hét lên.
“Anya bị bụi bay vào mắt rồi!”
“Ối, Anya, đừng làm thế. Con sẽ bị đau đó.”
Anya cố gắng dụi mi mắt bằng ngón tay, và Yor vội ngăn cản con bé.
“Bây giờ con chầm chậm mở mắt ra, ngước lên trên rồi chớp chớp đi.”
Anya làm theo lời Yor nói, một lát sau lại cười toe.
“Được rồi nè!”
“May quá.”
Yor nhẹ nhõm gật đầu. Rồi, dường như vừa nảy ra điều gì, Yor lại im lặng nghĩ ngợi. Sau đó,
“… Giờ mới nhớ, trong quyển tạp chí mà Millie cho mình xem hôm trước, họ nói đôi mắt là điểm gây ấn tượng mạnh nhất…”
Cô ấy lẩm bẩm những điều đó, khuôn mặt hết sức nghiêm túc, thậm chí có phần quỷ dị.
“Papa, mama lạ quá.” – Anya thì thầm với Loid.
“Vừa nãy mama còn biến thành con ma áo len.”
Trong khi Loid cố không hùa theo con gái, thì Yor đột nhiên hét lớn.
“Ối giời ơi! Bụi bay vào mắt tôi rồi!”
Với giọng điệu sợ hãi, Yor nhắm chặt hai mắt lại. Chỉ có điều lúc đó, gió không hề thổi.
“Nguy to rồi… Em sẽ không thể mở mắt từ giờ đến lúc về nhà.”
Khuôn mặt của Anya biến thành biểu cảm mặt nạ Noh. Loid cũng muốn làm vậy, nhưng không dám.
“Ừm… Em có sao không, Yor?”
Anh dịu dàng nói, rồi nghiêng người về phía Yor đang ngồi đối diện.
“Để anh xem nào.”
Khi anh nâng cằm Yor và nhìn thẳng vào mắt cô, cô rùng mình, trố mắt kinh ngạc.
“Ố…ối ối.”
“Em có đau không?”
“Không… em… À, có, có đau.”
“Yên nào.”
Loid nhỏ giọng, và nhích lại gần hơn một chút.
“Khônggggggggggg”
“Hở?”
Yor hét lên và đẩy vai Loid bằng một lực mạnh nhất có thể. Loid tiếp đất trên bãi cỏ cách chỗ họ đang ngồi vài mét, và đám đông xung quanh đồng loạt vỗ tay.
“Ô kìa, “ – Felix khẽ lên tiếng, “Hình như anh nhà di chuyển xa quá rồi ạ.”
-----------------------------------
“Tôi rất biết ơn gia đình anh chị vì đã giúp tôi ngày hôm nay. Một lần nữa cảm ơn cả nhà rất nhiều, tôi cảm thấy mình như được mở ra một chân trời mới.”
“Ồ không, chúng tôi có giúp được gì đâu.”
Felix cúi đầu thật sâu với chiếc túi nilon đen trên tay, còn Loid đáp lại bằng một nụ cười, cố gắng không tỏ ra mệt mỏi. Công viên đã vãn người, và bầu trời phía Tây hoàn toàn nhuốm sang màu đỏ rực. Đến tận những phút cuối cùng của buổi vẽ tranh, Yor vẫn không dừng lại những hành vi quái đản, có khi ngửa đầu ra đằng sau và khẳng định mình "ngủ quên”, hoặc làm ra hàng trăm biểu cảm khuôn mặt khác nhau. Cuối cùng, Loid kiệt sức vì bị vợ xô đẩy quá mạnh. Yor cũng đã thấm mệt, bơ phờ và xơ xác. Anya thì ngủ thiếp đi trong khi được vẽ, và hiện tại con bé vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay của Loid. Người duy nhất còn giữ được tinh thần tốt là Bond. Khi Loid xin lỗi vì khiến Felix không kịp tô màu bức tranh, mặc dù anh nghĩ lỗi thuộc về Yor là chính, thì Felix chỉ cười xòa.
“Không.” – Anh nói. “Tôi đã ghi nhớ màu sắc ở trong đầu rồi. Tôi sẽ hoàn thiện nốt sau khi trở về.”
“Thật vui khi nghe anh nói vậy.” – Loid vờ tán đồng.
Chán thật. Vậy mà Loid cứ hi vọng chàng họa sĩ này sẽ chán nản với bức tranh còn dang dở, và ném nó vào một góc nhà kho chứ. Nhưng không. Felix đã hẹn họ một tuần nữa quay lại đây để xem bức tranh hoàn chỉnh.
Sau khi chào tạm biệt Felix để trở về, Loid gần như đã mất hết sức lực, cảm thấy mình không thể vào siêu thị mua đồ và chuẩn bị bữa tối được nữa. Hay chính xác hơn, anh chẳng còn tâm trí nào mà ăn tối. Anh hỏi Yor.
“Anh thấy hơi mệt một chút. Hôm nay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài được không?”
“Hả… à, vâng. Được chứ. Tất nhiên là được rồi ạ.”
Yor bước thất thểu bên cạnh Loid, trả lời một cách hờ hững. Loid cố gắng vực dậy tinh thần của vợ mình, vui vẻ đề xuất,
“Hay chúng ta ăn pizza nhé? Anh có nghe một đồng nghiệp nói gần đây có quán pizza mới mở ngon lắm.”
“À, vâng. Được ạ. Em cũng muốn ăn bít tết.”
(Ể? Ý cô ấy là sao? Cô ấy muốn ăn pizza với một miếng bít tết đặt bên trên?)
Loid không chắc có nhà hàng nào phục vụ pizza kiểu đó không, nhưng anh vẫn tỏ vẻ đồng tình.
“Phải rồi. Khi chúng ta mệt mỏi thì bít tết là lựa chọn tốt nhất nhỉ.”
“Không. Mệt thì nên ăn đồ ngọt mới đúng chứ ạ.” - Yor đáp.
“Ừ. Em nói đúng. Vậy chúng ta mua một chiếc bánh ngọt để ăn tráng miệng nhé.”
“Vâng. Hay là chúng ta bắt xe bus về nhà nhé, vì Anya ngủ rồi.”
“…”
Cuộc trò chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau.
Yor lo lắng đến nỗi mắt cô đờ ra như mắt cá chết.
(Cô ấy sợ bị vẽ đến thế sao?)
Nếu đó là lý do cho tất cả những hành động kỳ quái mà cô ấy làm trong suốt buổi chiều nay, thì chắc hẳn bây giờ Yor đang thất vọng lắm, vì tất cả đã kết thúc và mọi thứ cô ấy làm đều vô ích. Loid liếc trộm người vợ đang bước thẫn thờ bên cạnh mình, nhẹ nhàng an ủi cô.
“Sẽ không sao đâu, Yor à.”
(Mình không thể nói với cô ấy điều này, nhưng bức tranh vẽ chúng ta sẽ không bao giờ đến được viện bảo tàng.)
Twilight sẽ không để điều đó xảy ra.
Loid một tay ôm Anya, một tay cầm dây xích dắt Bond, trong đầu anh đã lập ra kế hoạch hoàn hảo nhất.