Vẻ mặt của Loid bỗng chốc căng thẳng, nhưng anh nhanh chóng thay đổi nó thành biểu cảm ngạc nhiên và reo lên,
“Ôi, tôi không ngờ lại chính là anh.”
"Papa, có chuyện gì vậy?" Anya giật giật áo khoác của Loid.
Loid cố gắng che giấu sự bất ổn của mình khi trả lời câu hỏi của Anya.
“… Không có gì con ạ. Nhưng mà, chú ấy là một họa sĩ rất nổi tiếng.”
“Vậy thì, bây giờ tôi sẽ bắt đầu sắp xếp một chút, mọi người cứ thoải mái lên nhé.”
Felix vừa nói vừa dựng giá vẽ lên trên bãi cỏ. Anya nhìn Felix và hỏi.
“Chú dặt dẹo là một họa “xí” rất nổi tiếng à?”
Con bé hỏi lại. Nó thậm chí còn đặt thêm cho người ta một biệt danh thô lỗ. Felix cười đáp,
“Không, chú chỉ là một người bình thường thôi.”
“Chú có phải tỷ phú hông?”
“Không. Chú dành hầu hết số tiền kiếm được để quyên góp cho các trường nghệ thuật. Vẽ tranh thực sự là một công việc rất tốn kém. Chú muốn ngày càng có nhiều bạn trẻ được thoải mái vẽ tranh mà không cần lo lắng về tiền bạc.”
Felix trả lời câu hỏi của cô nhóc một cách nghiêm túc. Thật là một tâm hồn tuyệt vời. Nếu điều này là đúng, thì Felix là một người có đạo đức đáng nể phục. Từ chối một người như vậy, danh tiếng của gia đình Forger sẽ nhanh chóng bị hủy hoại. Khi Loid đang tự nhủ điều đó, một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
“Ừm, Anh Loid này”, Yor thì thào,
“Cậu ấy nổi tiếng lắm sao? Em tưởng chỉ là sinh viên thôi.”
“Ừ.”
Loid nhỏ giọng đáp.
“Anh ta là con người của thời đại đấy”. Loid nói tiếp, giọng trầm hẳn xuống. “Một nghệ sĩ tài năng hiếm có, nổi tiếng với việc sử dụng sơn trong suốt để tạo ra những bức tranh chân thực như ảnh chụp. Anh từng thấy tranh của Felix Curtis trong viện bảo tàng rồi. Nó tinh tế đến mức đáng kinh ngạc. Anh nhớ có một nhà phê bình nghệ thuật từng nói: “Felix biến giấy bút thành một chiếc máy ảnh.””.
Loid giải thích lại cho Yor, cũng đồng thời ôn lại một lần nữa những thông tin mình có về nhân vật này.
Và vấn đề chính là ở chỗ đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu bức tranh gia đình họ, thoạt nhìn giống hệt như một bức ảnh chụp, được treo trong viện bảo tàng?
(Tình huống xấu nhất… )
Loid tự nhủ, phải ngăn cản điều đó bằng mọi giá.
“Nhìn anh ấy trẻ như Yuri vậy anh nhỉ. Nhưng giỏi thật đấy.”
Yor mỉm cười và cảm thán tài năng của Felix, đột nhiên nhướng mày. Sau đó, cô hỏi lại Loid với nụ cười gượng gạo.
“Vậy… Ý em là… Dù anh ta có nổi tiếng đến đâu thì cũng không đến mức tranh vẽ chúng ta sẽ được đưa vào viện bảo tàng, phải không anh?”
“Nếu anh ấy là một họa sĩ bình thường thì có thể nói vậy.”
“Còn trong trường hợp này”, Loid dè dặt đáp, “có rất nhiều người khao khát tranh của Felix dù chỉ là một bản phác thảo thô bằng bút chì.”
Khi Loid nói tiếp rằng bức tranh gia đình họ có thể sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, thì Yor đã mặt cắt không còn giọt máu.
Điều mà chúng ta đã biết, nhưng Loid không biết – Yor là một sát thủ với mật danh “Thorn Princess”.
Không một kẻ thù nào trên đời nhìn thấy mặt Thorn Princess mà sống sót. Nhưng nhỡ xảy ra sơ suất, một tên nào đó may mắn thoát chết vô tình nhìn thấy bức tranh trong viện bảo tàng, và biết Thorn Princess có chồng và con gái, thì Loid và Anya chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Yor nghĩ tới những điều này, mặt tái mét. Cô bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
(Làm sao bây giờ? Trừ khi nói cho họ sự thật, không thì chẳng có cớ gì để mình từ chối khi vừa mới nhận lời xong… Yor! Bằng mọi giá không thể để khuôn mặt mày bị vẽ vào bức tranh!)
“Yor? Em sao vậy?”
Loid, không hề hay biết tình thế nguy cấp của Yor, chỉ thấy vợ mình đột nhiên im lặng và nhợt nhạt. Anh lo lắng hỏi.
“Có gì không ổn sao?”
“Không. Em hoàn toàn khỏe mạnh!”
Nụ cười của Yor lộ rõ vẻ căng thẳng khi cô đáp lời anh.
“Nhưng em đang đổ mồ hôi rất nhiều?”
“À thì… tại em nóng quá ấy mà.”
Yor nhanh trí cởi chiếc áo măng tô khoác ngoài ra. Nhưng thật không may, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo cộc tay mỏng.
Một cơn gió lạnh bất ngờ lùa tới khiến Yor hắt hơi một cái rất mạnh.
“Hôm nay có gió lạnh đấy… Hình như em có nói điều đó, nên chúng ta mới mang theo chăn đắp, phải không Yor?”
“Không, em nói nhầm đấy. Hôm nay trời nóng mà.”
Loid e rằng mình không nên tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa, vì Yor đã khẳng định là không lạnh bằng một nụ cười rất kiên định, mặc dù cả người cô đang cứng đờ ra và run lên cầm cập.
(Yor sao thế nhỉ?)
Loid cảm thấy khó hiểu trước hành vi đáng ngờ của vợ mình.
(Từ cuộc nói chuyện trước đó, có thể suy đoán rằng cô ấy không ngại làm người mẫu vẽ tranh cho một sinh viên mỹ thuật, nhưng lại không muốn bức tranh được trưng bày trong viện bảo tàng.)
Nếu vậy thì cô cũng giống anh…
(Nhưng, khác chứ, Yor không phải là điệp viên. Không lý gì cô ấy lại ghét điều đó như vậy. Mà không, khoan đã. Cô ấy làm việc ở tòa thị chính.)
Đúng là nếu cô ấy làm người mẫu cho một họa sĩ nổi tiếng và trở thành gương mặt được mọi người biết đến, cô ấy sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Cấp trên của cô ấy sẽ khiển trách vô lý kiểu, “Cô được trả lương bằng tiền thuế của người dân, vậy mà còn đi làm mấy trò phù phiếm đó”. Hoặc rất có thể, đồng nghiệp sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt khinh miệt, điều đó thật đáng lo ngại.
(Phải rồi, quan hệ của Yor với đồng nghiệp của cô ấy có hơi… Ra là vậy. Mình hiểu rồi.)
Loid, người vừa tìm ra lý do đằng sau thái độ của vợ mình, trầm ngâm gật gù.
“Papa sai bét.”
“?”
Anya đã lặng lẽ quan sát Loid nãy giờ mà anh không nhận ra. Như thường lệ, con bé lại thốt ra mấy câu nói kỳ quái.
“Hửm? Sai cái gì cơ?” – Loid nhướng mày hỏi.
“Hông có gì.”
Anya trả lời có phần bối rối. Khi Loid đang thắc mắc về hành vi quái đản của con gái mình, Felix đã hoàn thành việc dựng giá vẽ. Anh nói.
“Chà, có vẻ như chúng ta bắt đầu được rồi. Mời mọi người.”
Yor giơ cánh tay như đang xin phát biểu,
“Xin lỗi, tôi có thể vào nhà vệ sinh một lát được không?”
“Vâng, tất nhiên.”
“Vậy thì, tôi xin phép.”
Ngay khi Felix đồng ý, Yor lao thẳng về phía nhà vệ sinh với tốc độ kinh hoàng.
Hai người đàn ông và một chú chó, bị choáng ngợp bởi đà chạy quá lớn, nhìn theo bóng lưng Yor trong sự hoảng hốt thất thần.
“Mẹ cháu là vận động viên điền kinh à?”
“Mama làm việc ở cơ queng nhà nuốc.”
“Cơ quan nhà nước? Cháu biết dùng một từ khó như thế cơ à. Giỏi quá.”
“Hê hê hê.”
“Gâuu!”
Trong lúc lắng nghe cuộc nói chuyện của Anya và Felix, Loid bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
(Sao thế nhỉ? Cô ấy vào nhà vệ sinh lâu quá… )
Loid bắt đầu nghĩ, biết đâu Yor không muốn làm người mẫu vẽ tranh chỉ là suy đoán chủ quan, cô ấy chỉ đang khó chịu vì phải ở ngoài trời lạnh trong thời gian dài. Loid một lần nữa rơi vào trầm tư, liệu anh nên choàng lại áo khoác cho Yor, hay đắp cho cô chiếc chăn mỏng khi cô ấy quay lại. Anya nhìn Loid. Cái nhìn của con bé có phần chán nản và thương hại. Nhưng khi Loid cảm nhận được ánh mắt nó và quay lại, con bé đã chạy ra cùng Felix chải chuốt lại bộ lông cho Bond.
Vài phút sau…
“Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi.”
Vậy là Yor đã quay lại. Nghe giọng nói thì có vẻ như tâm trạng của cô ấy đã trở lại bình thường. Loid thở phào.
“Em đây rồi. YOOOOORR?”
Yor đáp lại anh bằng một tiếng cười dịu dàng. Loid suýt chút nữa thì hét lên, nhưng anh kìm lại được. Mái tóc đen suôn mượt của Yor đã xõa xuống che kín mặt, phần tóc từ cằm trở xuống còn cuốn như một chiếc khăn vòng quanh cổ.
“A… Anh làm sao vậy? Anh Loid?”
Vì tầm nhìn bị che khuất, Yor cúi người giơ hai tay về phía trước, tiến từng bước nhỏ chậm chậm về phía Loid.
“Ốiiiii! Con ma!”
“Ẳng, gâu gâu gâu!”
Anya rú lên vì sợ hãi, còn Bond thì dựng đứng đuôi lên và rùng mình. Trong khi đó, “con ma” cảm thấy lo lắng cho đứa trẻ và chú chó tội nghiệp, hồn nhiên hỏi.
“Hả? Có ma sao? Anya à, Bond à, hai người có ổn không?”
(Yor ơi là Yor, em bị cái gì vậy?)
Loid cố gắng kiềm chế để thốt ra câu hỏi đó.
“À … Ờm… Yor này, có chuyện gì với tóc của em vậy?”
Loid hỏi một cách bình tĩnh.
“Dạ? Không, ừm… Camilla cùng cơ quan nói đây là kiểu tóc mốt nhất hiện nay. Em nghĩ em nên thử xem sao.”
“Mốt nhất hiện nay?”
“Vâng.” – Yor khẳng định chắc nịch, tuy có phần hơi bối rối.
“Em muốn mình được vẽ trong kiểu tóc mới này. Nhưng anh thấy nó kỳ lạ lắm sao?”
“À… Không. Có kỳ lạ gì đâu.”
Loid thầm cảm thán. Nó dị đến cỡ nào còn phải hỏi sao. Cơ mà, dù ít có khả năng này, nhưng biết đâu Yor thực sự nghĩ kiểu tóc này đẹp, sự chê bai sẽ khiến trái tim cô ấy tan nát.
(Rốt cuộc thì cô ấy vào nhà vệ sinh có phải để tránh mặt không? Hay cô ấy nghĩ kiểu tóc này hợp thời trang thật?)
Loid nhìn chằm chằm vào vợ mình, nay đã biến thành ma nữ tóc dài, căng não phán đoán xem cô ấy đang nghĩ gì.
(Trời ơi… Rốt cuộc là thế nào?)
Góc công viên xinh đẹp cùng kỳ nghỉ yên bình của nhà Forger bỗng trở nên căng thẳng. May thay, giọng nói đều đều của Felix đã phá vỡ sự im lặng.
“Ôi, tóc của chị suôn mượt thật đấy.”
Rồi anh chàng nói tiếp.
“Kiểu tóc này thật sáng tạo, nhưng màu đen quá nhiều sẽ làm tổng thể bức tranh bị tối, vì thế tôi nghĩ chị nên để tóc như cũ thì hơn.”
Loid như chết đuối vớ được cọc khi nghe Felix nói vậy. Và thế là, kiểu tóc của Yor trở về trạng thái ban đầu.