Đó làm cảm giác như vậy.
Đúng hơn thì đây là cảm giác bất an tại những nơi yên tĩnh.
Cảm giác của tôi hiện tại đúng như vậy.
“Hừ, đây là…”
Một nỗi sợ nguyên thủy.
Nó có cảm giác như một thứ gì đó không thể thấy được đang đè chặt tôi xuống.
Nếu phải miêu tả thì, nó có cảm giác như là đang dưới áp lực vậy.
“Cái gì…”
Trước khi có thể kịp nói xong, một lực không rõ đã đẩy tôi ra. Và trong khi tôi còn đang đứng sững ra đấy, cánh cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Thế này có ổn không ?
Tôi mở cuốn sổ hướng dẫn ra lần nữa.
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
2-1. Tiến về phía trước. Dù có gì đi chăng nữa, bạn phải tiếp tục tiến bước.
Cuốn sổ này có tri giác à ?
Thực sự thì, nếu tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thì tôi đã chỉ cười trừ cho qua trước mấy chuyện vô lý này rồi, nhưng đáng tiếc là tôi đã sống một cuộc đời khác xa so với một nhân viên bình thường.
Dù sao thì, những suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, và tôi liền tiến về phía trước một cách chậm rãi.
Chẳng mấy chốc, khung cảnh trước mắt tôi dần méo mó đi một chút.
Tôi chắc chắn là mình đang đi thẳng, nhưng chân và người tôi lại miễn cưỡng hướng về bên phải .
Điểm kỳ lạ ở đây là tôi nhận thức rằng bản thân đang đi thẳng.
Đây là một tình huống kỳ quái, nhưng kể cả khi là nhân viên văn phòng, tôi vẫn là một người làm cho Cục quản thúc quái vật.
Tôi cũng có đôi phần khác biệt so với người khác.
Tôi tiến bước với đôi mắt nhắm lại.
Sau cùng thì mở mắt cũng chỉ khiến giác quan của tôi méo mó đi thôi.
Bang!
“Đau !”
Sau khi đi trong một khoảng thời gian chả biết là bao lâu, trán tôi va phải một vật gì đấy cứng.
Tôi hé mở mắt ra rồi nhận ra rằng con đường quanh co đã biến mất, và trước mặt tôi là một cánh cửa sắt trông có vẻ nặng.
Tôi nhanh chóng mở sổ hướng dẫn.
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
2-2 Chỉ có những cá nhân được công nhận là thành viên của Cục quản thúc quái vật thông qua những thủ tục thích đáng mới có thể đi qua cánh cửa này. Những kẻ không được công nhận là thành viên sẽ không thể mở cánh cửa.
*Sử dụng vũ lực để mở cửa sẽ dẫn đến những hậu quả không thể đảo ngược.
“Để tôi tìm ra được tên khốn viết ra cuốn số hướng dẫn chết tiệt này mà xem”
Tại sao họ phải thêm mấy thông tin thừa thãi khiến người khác bất an thay vì chỉ cần nói là chỉ những người được ủy quyền mới có thể mở nó chứ ?
Tôi không thể ngừng lo lắng.
Nếu chẳng may tôi không được công nhận chính thức là một nhân viên phòng của Cục quản thúc quái vật thì sao ?
Nếu như nhân viên văn phòng, khác với nhân viên thực địa, chỉ được coi như những con tốt thí và không được đăng ký, dẫn đến cái kết còn tệ hơn cả cái chết thì sao ?
Tôi có nên chờ ở đây cho đến khi mọi việc ổn thỏa hết không nhỉ ?
Dù sao thì cũng sẽ chả có ai xuống dưới này cả.
-Tinh.
Và rồi, từ đằng xa, tôi nghe thấy tiếng thang máy đến nơi, rồi một cảm giác lạnh sống lưng đột ngột bao trùm tôi.
Tôi liếc về sau, nhưng quả nhiên là do tôi đã đi được một đoạn khá xa nên đã không còn có thể nhìn thấy thang máy.
Nhưng tại sao tiếng động lại to vậy chứ ?
Cảm giác bất an dần cuộn lên trong tôi.
“...Ah…”
Nhưng tôi là một nhân viên sở hữu thẻ ID từ Cục, nên chắc chắn tôi đã được ủy quyền rồi, phải không ?
Đương nhiên rồi, tôi phải như vậy.
Tôi nhắm chặt mắt và đẩy cánh cửa, rồi một ánh sáng lóa chiếu vào tôi.
Mình toang rồi à ?
Chả lẽ mình đã trở thành chuột bạch cho Thí nghiệm Tái tạo Thiên đàng được đồn thổi của Cục ?
Nhưng những suy nghĩ đó chỉ thoáng qua, và trước mắt tôi sớm hiện ra một văn phòng thường thấy, khác xa so với hành lang vừa rồi.
“Hừ…”
“Cậu có ổn không…? Ồ, một người sao…?”
Khác biệt duy nhất là một người đàn ông người đầy máu và một người phụ nữ tóc đen đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
“...!”
Trước khi tôi có thể phản ứng được, người phụ nữ đã rút khẩu súng ở thắt lưng và nhắm thẳng vào tôi.
“Tôi là con người ! Tôi là con người !”
Đương nhiên, là một nhân viên văn phòng, tôi không tí vũ khí nào cả.
Tôi nhanh chóng giơ hai tay để chứng minh rằng mình vô hại.
“Dừng lại đi, người mới”
“Đội trưởng…!”
“Nếu cậu ta có thể vào được trong này, cậu ta là con người. Nó đã được thiết kế như vậy”
Người đàn ông nắm chặt lấy eo bên của mình, hít một hơi sâu rồi tiếp tục nói. Chỉ khi đó người phụ nữ mới lưỡng lự hạ súng xuống.
“Ừm, tôi xin lỗi”
“Không…Do tôi cũng không biết”
Đây là lần đầu tôi đi xuống lòng đất.
Sau màn giới thiệu khó xử, tôi nhìn về phía người đàn ông đang nắm chặt lấy eo bên của mình.
Máu đang rỉ ra, ngụ ý rằng anh ta đã bị đánh hoặc bắn trúng.
Tôi tập trung nhìn người đàn ông, và một cửa sổ mờ xuất hiện.