“Trưởng phòng, em đã hoàn thành bảng lương chi tiết cho phòng quản trị rủi ro tháng này rồi ạ”

“Cậu sẽ phải kiểm tra nó lại lần nữa đấy. Hôm qua có hai người thiệt mạng do vi phạm quản thúc. Ta sẽ đưa cậu thông tin của những người thiệt mạng, nên hãy kiểm chứng và đổi lương của họ thành tiền chia buồn và tiền bồi thường cho gia đình họ”

“Nếu họ không có gia đình thì chúng ta sẽ đổi nó thành tiền quyên góp chứ ạ ?”

“Phải. Không cần thủ tục gì nữa đâu”

“Đã rõ”

Thở dài một cái, tôi ngồi xuống và bắt đầu làm lại bảng lương.

Từng có một câu nói được lan truyền trên thế gian rằng:

‘Sẽ ra sao nếu thế giới chúng ta đang sống thực chất tràn ngập toàn quái vật và siêu năng lực, và có một nhóm người đang bí mật quản thúc chúng mà chúng ta không hề hay biết ? Sẽ ra sao nếu họ giấu nhẹm đi sự tồn tại của lũ quái vật này và sẵn sàng bằng mọi giá, kể cả thực hiện những hành vi tàn bạo và hy sinh con người, để làm vậy ?’

Nói thẳng ra thì, đó là sự thật đấy.

“Trưởng phòng, lần này có chuyện gì xảy ra vậy ạ ?”

“Ta nghe được là họ đã đi vào căn phòng mà bạn sẽ chết nếu không giải được một câu đố. Cả hai người họ đều đi vào do sơ suất”

“Ồ, bọn họ không quản lý căn phòng cẩn thận sao ạ ? Nhưng tại sao cả hai người đều thiệt mạng vậy ạ ?”

“Hai người đó không có mối quan hệ tốt lắm”

“Ôi trời”

“Cậu sẽ không giết ta nếu cả hai lỡ đi vào căn phòng đó đâu, phải không ?”

“Đó là điều mà căn phòng đó sẽ biết rõ hơn em, nhỉ ?”

“Tên này còn không thèm phủ nhận luôn”

Trong văn phòng nhỏ, trưởng phòng và tôi vừa tiếp tục công việc, vừa nói đùa qua lại.

Ngoài trời đã tối đen từ lâu, đồng hồ chỉ 11 giờ tối.

Khoảng thời gian mà chắc chắn là làm tăng ca, nhưng chúng tôi vẫn máy móc tiếp tục phác thảo bảng lương.

Phải, thứ gọi là Cục quản thúc quái vật thực sự tồn tại, và tôi đang làm việc ở đó.

Nhưng công việc của tôi không phải là cứu người hay quản thúc những dị thể.

Dù cho ngày mai có ai thiệt mạng đi chăng nữa, nơi này vẫn là một tổ chức với nhân viên làm việc ở đó.

Bọn họ được giao cho nhiệm vụ, công việc, và nhận được phần lương tương ứng.

Tôi là một người quản lý lương thuộc Phòng Nhân sự của Cục quản thúc quái vật.

So với những người mất đi tứ chi hay thiệt mạng trên thực địa, đây là một công việc khá may mắn kể cả khi thỉnh thoảng phải tăng ca.

Nhìn liếc sang chỗ trưởng phòng từ bàn làm việc của mình, một cửa sổ mờ xuất hiện trên đầu của ông ấy.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Heo Chan]

[Tuổi: 49]

[Đặc trưng: Dễ tính]

[Khả năng: Cảm nhận nguy hiểm]

[Tiểu sử: Với tư cách là gia chủ, ông ấy lại tăng ca hôm nay để chu cấp bữa ăn cho gia đình mình]

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Gì vậy, cậu làm lỗi ở đâu à ?”

“Không có gì ạ”

Người đàn ông trung niên với mái tóc dày dặn nhìn về phía tôi một cách khó hiểu.

Tôi lắc đầu, ngụ ý rằng không có việc gì, và nhìn về chiếc gương nhỏ đặt ở trên bàn.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Kim Jeaheon]

[Tuổi: 27]

[Đặc trưng: - ]

[Khả năng: Thấu hiểu]

[Tiểu sử:

Cậu nhìn thế giới theo một cách khác]

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngay sau khi làm bài thi đầu vào đại học, tôi bắt đầu nhìn thấy những thứ này.

Nếu tôi trẻ hơn một chút thì có lẽ tôi đã sẽ khoe mẽ về khả năng này với người khác rồi.

May mắn là tôi đã đủ trưởng thành để không làm như vậy.

Thay vào đó, tôi lặng lẽ thử nghiệm và tìm hiểu về khả năng của mình, tự hỏi rằng có lẽ nó còn có thể làm nhiều hơn.

Kết luận của tôi là chả có gì thay đổi cả.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy đặc tính và khả năng của người khác, cùng một chút thông tin tiểu sử của họ, chấm hết.

Tôi không thể thay đổi khả năng của họ hay đầu tư vào nó.

Nó chỉ là một chút lợi thế về nhận thức, vậy thôi.

Vậy nên nó không thực sự quá hữu dụng trong cuộc sống của tôi.

Mà, nó thực sự có giúp theo một vài cách nào đó.

Để ví dụ thì trong quân đội, tôi có thể tìm ra được cấp trên là người thế nào để có thời gian đi nghĩa vụ thoải mái hơn, hay là điều chỉnh phương pháp học sao cho phù hợp với khuynh hướng của giáo sư để đạt điểm cao trong bài kiểm tra mà không cần cố quá.

Nhưng nếu so với những siêu năng lực thường thấy, nó rất tầm thường.

Nên tôi đã định sẽ sống lặng lẽ và sử dụng năng lực này cho cuộc sống thoải mái hơn một chút.

Tôi dự định sẽ tốt nghiệp đại học, hoàn thành nghĩa vụ quân sự, và chuẩn bị tìm việc.

Nhưng rồi, mấy người nào đó đã tìm ra tôi.

Họ xuất hiện bất thình lình, bắt giữ, nhốt tôi vào một căn phòng, tra khảo tôi về khả năng của mình rồi đột nhiên đề nghị cho tôi một công việc.

Họ tự nhận bản thân là Cục quản thúc quái vật.

“Cậu có muốn làm việc ở Phòng Nhân sự không ?”

“Đột ngột vậy ? Điều này có hơi bất ngờ…”

“Chế độ lương bổng là như này”

“Nghĩ lại thì, nó cũng không tệ lắm”

Con số đó quá lớn để tôi có thể từ chối.

Sau cùng thì, tôi không nghĩ mình có thể vào được một công ty lớn, vậy thì đây chẳng phải là một cơ hội trời ban hay sao ?

Hơn nữa, làm việc ở phòng nhân sự nghĩa là tôi sẽ không phải làm gì nguy hiểm, và khi nghĩ đến đó thì công việc này cũng không tệ đến vậy.

“Trưởng phòng. Em đã hoàn thành mọi việc rồi ạ”

“Cậu đã xác nhận tất cả mọi người, kể cả những người đã thiệt mạng ? Được rồi, cậu có thể về trước. Ta sẽ ở lại lo liệu nốt một số giấy tờ nữa”

“Đã rõ”

Tôi chợt nghĩ về việc mình nói “Ơ, sao em có thể làm vậy được ạ. Em cũng sẽ ở lại”.

Và sau đó tôi sẽ phải uống soju và ăn canh sundae cùng trưởng phòng đến tận bình minh rồi mới trở về nhà. Bổ sung thêm là sẽ phải nghe về những khó khăn của người làm trụ cột gia đình và nhận được lời khuyên về cuộc đời từ bậc tiền bối.