Tiếng kêu to khiến cho Mạc Nhược Băng ngây ngốc, không dám làm bất cứ động tác gì, nhích người tới phía trước “Nha đầu, không khóc, không khóc!”

“Vương gia, ngài đừng lo lắng, không sao đâu, vương phi, ngài dùng sức đi” - Tố Đào chạy tới bên giường.

Mạc Nhược Băng đỡ tựa vào bên giường hôn đi giọt nước mắt của nàng, vuốt ve mái tóc hỗn độn của nàng “Thực xin lỗi, không sinh lúc nào mà lúc này lại sinh! Song nhi, không khóc”

Hắn vươn tay ra cho nàng cầm lấy “Không đau, không đau!”

Một tay khi vuốt ve khuôn mặt đầy mồ hôi của nàng, trong lòng nghĩ, mình thật là đáng chết, làm nữ nhân của mình thống khổ như vậy, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy ám ảnh.

“Vương gia, không sinh nữa, ta không sinh nữa!” - Song Sinh Linh thét lên chói tai.

“Vương phi, ngài dùng sức đi!” - Tố Đào cũng khẩn trương lên theo.

Mạc Hải San ở bên ngoài cũng đổ đầu mồ hôi “Song nhi, muội không thể làm loạn, dùng sức phải có tiết tấu!”

Yến Tử nhìn thấy Song Sinh Linh ở bên trong đau đến chết đi sống lại, cũng gấp gáp lại theo vào “Ta đi vào nhìn xem, ta phải đi vào nhìn xem!”

Mạc Hải San là lo lắng trong lòng Yến Tử sẽ bị ám ảnh, nàng đã mang thai cũng 6 tháng, không lâu sau sẽ sinh, đến lúc đó nàng sẽ cảm thấy sợ hãi. Liền ôm chặt lấy Yến Tử trở lại mặc nàng khóc.

Nhìn thấy Song Sinh Linh đau đớn như thế, ngay cả bà đỡ cũng không đành lòng, nhưng nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng càng thêm đau “Vương phi, thực xin lỗi, xin lỗi!”

“Ta không còn sức, không sinh nữa!” Giờ phút này Song Sinh Linh đã đau đến mức không còn biết mình đang nói gì “Vương gia, chàng thử sinh xem, đau quá”

Trong phòng vang ra loạt tiếng kêu, mà nam nhân bận rộn cả người đổ mồ hôi cũng không ít hơn Song Sinh Linh. Thời gian từng chút, từng chút một trôi qua, mà chiếc bụng nhô cao của Song Sinh Linh vẫn không thấy xẹp xuống, tiếng kêu cũng càng lúc càng đau đớn

“Máu, trời ạ, chảy máu”- Mạc Nhược Băng kinh tâm kêu lên chảy máu khi sinh con là chuyện bình thường nhưng chính mắt nhìn thấy Song Sinh Linh đổ máu, trong lòng không khỏi nhói đau “Trời ạ, làm sao bây giờ? Bát ca ta phải làm sao bây giờ?”

“Băng đệ, sinh con thì phải chảy máu, đệ lại không cho ta đi vào. Chỉ cần không chảy quá nhiều máu thì không sao!” - Mạc Hải San ở bên ngoài nói vọng vào.

“Cũng không phải là chảy quá nhiều máu, vương gia, ngài đừng la to, ta đều bị ngài dọa chết rối!” - Tố Đào đang tiếp sinh “vương phi, dùng sức đi, đã thấy đầu rồi!”

Không biết qua bao lâu sau, Ngọc Mây đi thay nước ấm, một chậu rồi lại một chậu, đứa nhỏ vẫn chỉ mới ra cái đầu.

Suốt đêm, bàn tay Mạc Nhược Băng bị Song Sinh Linh cấu ra từng mảnh xanh tím, thần kinh toàn thân hắn đều rối, rốt cục đến khi trời sáng mới nghe được tiếng khóc của đứa trẻ truyền tới.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi,Mạc Nhược Băng quỳ gối ở đầu giường, gắt gao ôm Song Sinh Linh:

" Nha đầu, nàng chịu khổ rồi, về sau không sinh nữa!”

Trong nháy mắt kia, Song Sinh Linh tựa hồ thấy được giọt lệ trong suốt trong mắt hắn, trượng phu như thế, kiếp này còn cầu mong gì “Vương gia, ta vẫn rất đau!”

“Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi, là một tiểu vương gia! rất xinh nha!” - Tố Đào bọc đứa nhỏ lại, Ngọc Mây cũng tới phụ giúp, hai người chỉ lo cho đứa nhỏ, đột nhiên Song Sinh Linh lại kêu to lên!

“Đau! Đau!”

Bà đỡ quay đầu lại hét to:

“Không phải chứ, vẫn còn một đứa nữa!”

Cúi đầu nhìn thấy trên giường đầy máu, Mạc Nhược Băng cả kinh, sau đó phục hồi lại tinh thần, phẫn nộ quát:

“Đứa trẻ này sau khi sinh ra phải đánh 20 đại bản!”

Song Sinh Linh bị lời hắn nói làm cho suýt nữa là bật cười, nếu không phải là quá đau đớn, nàng thật sự sẽ cười rộ lên.

"Á... Á.. Á... Đau"

Bên ngoài cửa tiếng hét kinh hoàng của Yến Tử vang lên. Mạc Hải San sợ hãi ôm trầm lấy nàng "Vương phi.. Vương phi.. "

"Không phải chứ? Yến Tử sắp sinh!!! " - Tất cả đồng thanh hô loạn lên.

Mạc Hải San bế bổng Yến Tử vào trong phòng ngay sau đó.Vừa thấy cực vừa thấy buồn cười vui vẻ hạnh phúc.