Vương vị Hoàng thượng truyền lại cho Đại Vương Gia Mạc Hồng Lăng cùng một vị vương phi mới! Kể ra cũng lạ mọi chuyện đều nằm rõ trong lòng bàn tay của Mạc Nhược Băng.

Yên Hà trong phủ Mạc Nhược Băng mang về lại chính là người của Xuân Tử. Hà Phương phu nhân bên phủ Bát ca lại là người của Mạc Hồng Lăng gài vào. Xuân Tử bị Ma vương nhập vào xác Mạc Hồng Lăng giết chết trong khi Xuân Tử chạy trốn khỏi đội quân Kim La dẫn đầu.

Châm Nhi phu nhân trong phủ Bát ca lại chính là hắc y nhân nữ tên thật Tu La. Lúc Song Sinh Linh nàng cầm đồ Hoàng thượng giao trong mật thất.

Dưới sự chỉ đạo của Mạc Nhược Băng đã sai Kim La đến cứu Hoàng Thượng ngay sau đó rồi. Thật sự mọi chuyện thật quá là bất ngờ với sự tưởng tượng chàng Song Sinh Linh.

Tâm tư của nàng vẫn vướng bận lời nói của bà "Hãy lựa chọn cái kết của riêng con".

Nàng đã yêu thế giới này rồi! Yêu chàng? Mạc Nhược Băng? Dù có ra sao nàng cũng không muốn xa chàng!

**

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến 8 tháng sau.

Người trong Thập Tam vương phủ đã bắt đầu nhiều lên. Tố Đào - Kim La, Kim Phong - Ngọc Mây đã thành thân. Hiện giờ Song Sinh Linh và Yến Tử cũng đã mang thai được 6 tháng.

Mạc Nhược Băng nhìn thấy cái bụng càng ngày càng lớn của Song Sinh Linh, không hiểu sao cảm thấy sợ hãi “ Nha đầu! Ta sợ hãi!”

Song Sinh Linh nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng của hắn, câu này hắn đã nói vô số lần rồi,đại nam nhân mà sợ hãi sự sống chết của thê tử, thật sự là buồn cười, không khỏi bật cười nói “Vương gia, không sao đâu, sinh xong bụng ta sẽ nhỏ lại!”

“Như vậy cũng là quá lớn đi?” - Mạc Nhược Băng nhíu mi.

Đang nói, Song Sinh Linh đột nhiên kêu lên, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Bụng đã bắt đầu đau âm ỉ.

“Sắp sinh rồi sao?” - Mạc Nhược Băng nhảy dựng lên, ôm nàng vào trong phòng, nhanh chóng gọi bà đỡ đẻ.

Yến Tử ôm bụng kích động chạy tới, thấy nàng sắp sinh, lập tức sai Ngọc Mây đi nấu nước, tất cả mọi người đều bị kinh động

Sau khi tiến vào, Bà đỡ xắn tay áo, nói “Nhanh chuẩn bị nước ấm, ta tới đỡ đẻ”

Yến Tử thấy vậy liền lắc đầu:

“Không được, Nhược Băng, đệ là nam nhân, đi ra sau bình phong đi, không cần ngươi, ta tự mình làm!”

Phất tay, Yến Tử đã đem hắn đẩy đi “Lão đại, không đau, ta đến đây!”

Đầy đổ đầy mồ hôi, Song Sinh Linh nhìn thấy Mạc Nhược Băng và Mạc Hải San, hai đại nam nhân phải giúp mình tiếp sinh, lập tức kêu lên:

“Vương gia, mau đi ra ngoài, không cần ở đây, ta không cho chàng xem”.

Đau!!!

Một trận đau đớn khiến cho Song Sinh Linh không còn sức để nói, mồ hôi lạnh liên tục đổ xuống

Trừng mắt liếc nhìn nàng:

“Không cần, bổn vương muốn đích thân tiếp sinh, yên tâm, đừng sợ!” - Nhìn Song Sinh Linh đứng một bên, bà đỡ đưa cho Yến Tử cái cái khăn mặt “Lau mồ hôi cho vương phi”

Khi nói chuyện, công việc đã bắt đầu rối rắm lên. Rốt cuộc cũng có thể ngừng lại chút, Song Sinh Linh vẻ mặt trắng bệch nói “Mặt Lạnh, chàng sẽ tiếp sinh sao?”

Nhìn thấy bà đỡ liên tục bận rộn,Song Sinh Linh bất giác thấy có chút buồn cười.

“Trước kia cũng giúp mấy con ngựa đở đẻ rồi!” - Ngầng đầu liếc mắt nhìn nàng, Yến Tử có chút đau lòng “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Sao vẫn còn chưa sinh ra?”

Song Sinh Linh dở khóc dở cười liếc mắt nhìn Mạc Nhược Băng, tình cảnh lúc này nàng chính là con ngựa mẹ kia, một trận đau đớn đánh úp lại, đau đến mức Song Sinh Linh thiếu chút nữa đã không thở được:

“Đau quá”

"Ta không đẻ nữa đâu!!! "

Ngươi Đi Mà Đẻ! Vương Gia!!