Hai hắc y nhân kia cường đại nhưng cũng không bằng tên Ma Vương kia. Bằng vào điểm này, Song Sinh Linh cảm thấy mình có hi vọng lấy được hai món bảo báo, phá hỏng âm mưu của Ma vương.

Tuy rằng Ma vương mưu tính sâu xa, thế nhưng hình người màu vàng trong mi tâm của hắn, nhất định còn kinh khủng.

"Song Sinh Linh ta tạm thời án binh bất động, dùng chân khí của Thân Nhân của ta có thể thẩm thấu vào trong Sinh Cửu Ngọc, tìm cách luyện hóa bảo bối này. Nếu không thành công sẽ nổ tung tức khắc."

Song Sinh Linh không để ý tới động tĩnh bên ngoài, khoanh chân ngồi xuống.

"Nha đầu nàng không thể làm thế" - Mạc Nhược Băng hốt hoảng lao đến.

"Song Nhi/Lão nhị" - Mạc Hải Sa và Yến Tử la lên.

"Xin lỗi mọi người"- Song Sinh Linh điểm huyệt tất cả.

Sinh Cửu Ngọc là thần cấp khí công, đương nhiên là có công năng xóa ấn ký của người khác trong pháp bảo, chỉ cần đem tinh thần ý chí và chân khí của bản thân truyền vào trong pháp bảo, vậy thì sẽ tự động xóa lạc ấn của đối phương.

Tất cả những cái này là nàng đã đọc được do máu của nàng đã nhỏ lên Sinh Cửu Ngọc. Bảo bối thượng cổ này hợp với thân thể của nàng và cũng có kia ức của bà ngoại của nàng nữa.Thân thể nóng dần lên, nàng khẽ nhắm mắt lại khoé mắt dòng lệ ấm trào ra.

"Mạc Nhược Băng!! Vĩnh biệt!?"

"Không!!!!" - Gió trời động đậy, trời đất rung chuyển bao gồm tiếng thét của tất cả mọi người.

Nhất là Mạc Nhược Băng! Tiếng thét của chàng thật thê lương, ai oán.

Cùng nàng đợi.

Gió ngừng! Sương tan.

Mưa tạnh. Tuyết chảy.

Tạm biệt ánh trăng tuyệt vời.

Còn có ta ở bên nàng.

**

Ánh nắng chiếu rọi qua kẽ lá chiếu rọi vào gương mặt với khoé máu trên đôi môi đỏ mọng kia. Với một bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng! Bàn tay quen thuộc ấm áp.

Là chàng sao? Hay là nàng đang mơ!

"Mặt lạnh?! " - Song Sinh Linh khẽ gọi.

"Ta đây nha đầu ngốc" - Mạc Nhược Băng ôm chặt lấy nàng như không để nàng tan chảy vậy.

"Là mơ sao? Ta lên thiên đàng rồi ư? " - Song Sinh Linh hé mắt ra quang cảnh bây giờ trời trong xanh gió lặng.

"Không! Là ta đây Mặt Lạnh của nàng đây!" - Mạc Nhược Băng đưa bàn tay nàng sờ má hắn.

Là người thật! Không phải mơ? Nhưng nàng cứ ngỡ kết cục này là phải ở thế giới hiện đại chứ? Sao lại???

"Lão đại/Song nhi muội " - Mạc Hải San và Yến Tử đứng trước mặt nàng.

Là thật kìa!

"Song nhi!" - Một giọng nói đánh thức sự mơ màng của nàng...

Là bà ngoại!

"Bà ngoại! Bà ơi!! " - Phía trên không là hình ảnh bà ngoại của nàng bên cạnh là bà ngoại của Yến Tử.

"Cháu yêu!Cháu đã làm mọi chuyện rất tốt rồi!" - Bà ngoại Song Sinh Linh nở nụ cười hiện hậu.

"Nhưng kết cục này thì sao bà?" - Đây là lí do nàng muốn hỏi nhất.

Bà ngoại Song Sinh Linh nhìn lại nam nhân đang ngủ bên kia. Tóc bạc phơ trong bộ trường bào bà mỉm cười quay lại nhìn nàng.

"Cháu hãy tự chọn kết cục cho riêng mình" - Rồi hai bà cùng biến mất để lại sự hoang mang cho mọi người.

Còn riêng Song Sinh Sinh là một tâm tư khác. Kết cục trước của hai bà là chọn sự ra đi! Còn kết cục của hai nàng thì sao? Nhìn lại Yến Tử đang vui vẻ rạng rỡ bả vai Mạc Hải San...

"Vương gia! Thiếp đói bụng"- Yến Tử nũng nịu bá vai Mạc Hải San

"Vậy thì về phủ thôi nào! Phu phụ nhà Thập Tam đệ có ăn ké không ta" - Mạc Hải San quay lại nhìn hai người.

"Có chứ! Vương phi nhỉ! Hiếm khi Bát ca có lời mời" - Mạc Nhược Băng bế vổng Song Sinh Linh lên.

"A...a...a Mặt Lạnh chàng bắt nạt ta?!!! " - Song Sinh Linh thét lên tất cả cùng về phủ Bát ca ăn trực.