"Hôm nay, đã có một học sinh của lớp chúng ta lọt vào top mười toàn trường."

Nếu đây là bối cảnh quay phim, đạo diễn máy quay sẽ ngay lập tức bắt trọn khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm trong một *cảnh quay ngược. Những ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ và những cái nhìn không tán thành hướng một cách không thương tiếc vào chủ đề này. Bảng điểm dường như khuếch đại sự nghi ngờ như một cốt truyện phụ.

Khúc này mình dịch không hiểu gì hớt bản Eng nè: Suspicion-filled eyes and stern glares were mercilessly projected onto the subject. The report card seemed to amplify the doubt like a subplot.

*Reverse-angle shot: cảnh quay theo hướng ngược lại, có nghĩa là máy quay sẽ được đặt ở vị trí đối diện với vị trí trước đó.

"Jang Yeongguk, xin chúc mừng em."

Phản ứng của những học sinh lan toả tượng như cháy rừng, và biểu cảm của họ nhanh chóng tràn ngập hoài nghi. Dù sao thì, so sánh về điểm giữa kỳ của Jang Yeongguk, điều đó có vẻ không thể. Chẳng phải anh ta là người từng cạnh tranh để giành vị trí cuối cùng trong lớp sao? Việc họ nghi ngờ là điều dễ hiểu, vì anh ta đã đạt được thành tích này chỉ trong vài tháng.

"Em không định lấy bảng điểm của mình sao?"

Khi giáo viên chủ nhiệm chỉ vào bảng điểm, Yeongguk đứng dậy và bước lên bục giảng. Tuy nhiên, kỳ lạ thay, thái độ của Jang Yeongguk khi anh ta nhận được bảng điểm lại không mấy vui vẻ. Cậu ấy trông không thoải mái, giống một người chưa giải tỏa nhu cầu trong phòng vệ sinh.

"Cảm ơn thầy."

Kim Bongdu, giáo viên chủ nhiệm đang liếm môi ông hơi ngượng ngùng trước phản ứng của Yeongguk. Gian lận là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu ông khi ông nhận được bảng điểm của Jang Yeongguk từ văn phòng giáo viên. Điều đó hoàn toàn hợp lý vì Yeongguk, người từng là học sinh cuối lớp đột nhiên lại vươn lên đứng thứ mười toàn trường.

Các giáo viên bộ môn đã đánh giá rất cao cậu ấy.

Khi xem xét lời nói của giáo viên phụ trách các môn học, bao gồm tiếng Hàn, tiếng Anh và toán, thái độ học tập của Yeongguk là hoàn hảo. Cậu ấy không không bao giờ đùa giỡn trong giờ học mà còn không ngừng ghi chép khi giáo viên vô tình đề cập đến vấn đề nào đó. Tất cả các giáo viên đều đồng ý rằng có vẻ như cậu ấy đã thay đổi chỉ sau một đêm.

Đôi khi điều này xảy ra, thế nhưng

Là một người giáo viên, đôi khi người ta chứng kiến những thay đổi đáng kể ở học sinh. Tuy nhiên, một học sinh dành giờ ăn trưa để chơi bóng đá và thậm chí không bao giờ để ý tới bài giảng lại có thể đột nhiên trở thành một trong mười học sinh giỏi nhất trường chỉ sau vài tháng học tập chăm chỉ không? Một số phụ huynh đã đặt câu hỏi về sự nghi ngờ của mình tại hội nghị phụ huynh giáo viên, đặt câu hỏi liệu đáp án bài kiểm tra có bị rò rỉ không.

Hạng mười toàn trường?

Mặt khác, Yeongguk nhận được bảng điểm của mình với tâm trạng trống rỗng, không giống như giáo viên chủ nhiệm và bạn bè của cậu nghĩ. Cậu đã học không ngừng nghỉ, thậm chí mất ngủ kể từ khi trở về quá khứ. Có lẽ là do thời gian trôi qua nên khả năng của cậu suy yếu, nhưng trí nhớ và sự hiểu biết của cậu tốt hơn đáng kể so với kiếp trước. Bằng chứng là cậu có thể dễ dàng ghi nhớ một nghìn từ tiếng Anh mỗi ngày, kỳ vọng của cậu cao đến mức cậu thậm chí còn mong chờ đến ngày bảng điểm được phát. Sau kỳ thi cuối kỳ, cậu tự hỏi liệu mình có đạt điểm tuyệt đối hay không

"Jang Yeongguk, cùng thầy đến văn phòng một lát."

Mặc dù lớp học chưa bắt đầu, Kim Bongdu quyết tâm giải quyết câu đố này. Sau khi cân nhắc, ông dẫn Yeongguk đến văn phòng thay vì phòng giáo viên bận rộn. Khi đến nơi, ông ngay lập tức khóa cửa và ngả lưng vào ghế.

"Jang Yeongguk, em gian lận à ?"

Không, em không làm thế.

Kim Bongdu ho một cách ngượng ngùng trước câu trả lời ngay lập tức. Tuy nhiên, sau hai mươi năm giảng dạy giờ ông không thể lùi bước

Thôi nào, làm sao em không làm thế được? Tôi biết điểm giữa kỳ của em mà. Yeongguk, thật vô lý khi một học sinh đứng cuối lớp đột nhiên lại đứng thứ mười toàn trường. Ngay cả một con chó đi ngang qua cũng sẽ nói rằng điều này là không thể.

"Thật vô lý."

"Cái gì ?"

"Ý em là, làm sao một con chó có thể nói ?"

Kim Bongdu thoáng sửng sốt, nhưng rồi ông nhìn Yeongguk bằng con mắt khác. Ngay cả khi không làm điều gì sai, hầu hết học sinh đều trở nên lo lắng khi được gọi đến văn phòng. Tuy nhiên, đôi mắt của Yeongguk không hề tỏ ra lo lắng hay mất kiên nhẫn. Trên thực tế, biểu cảm của anh khá bình tĩnh và điềm đạm.

"Như thầy biết đấy, thầy có thể kiểm tra sơ đồ chỗ ngồi khi em làm bài kiểm tra cuối kỳ. Không phải tất cả học sinh xung quanh em đều điểm kém sao? Em thậm chí không thể nghĩ đến việc gian lận, tất cả bọn họ đều ngủ gật và làm em phát cáu. Một người trong số đó thậm chí còn ngáy rất to."

Ahem.

Kim Bongdu không thể phản bác sự thật. Việc sắp xếp chỗ ngồi đã được thay đổi cho kỳ thi, với những học sinh có thành tích cao được sắp xếp ngồi cùng nhau. Điều này là để ngăn những học sinh kém làm phiền những học sinh khác.

"Tiếp theo, thầy có thể đã cân nhắc đến khả năng bài thi bị đánh cắp, nhưng đã có vụ trộm nào không? Nếu thầy vẫn còn nghi ngờ, thì em sẵn sàng làm lại bài kiểm tra một mình. Tuy nhiên, thầy phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về kết quả."

"Cái gì?"

"Thật là một thằng ranh con."

Kim Bongdu tự hỏi liệu Jang Yeongguk trước mặt ông có phải là học sinh mà ông biết hay không. Ông không biết nói gì khi chàng trai trẻ tự tin tuyên bố mình vô tội.

"Được rồi, em có thể đi rồi."

"Vâng."

Khi Yeongguk cúi đầu và quay đi, Kim Bongdu tự hỏi làm sao mà thằng nhóc đó biết được rằng điều đáng sợ nhất đối với những công chức như ông là phải chịu trách nhiệm?

***

Cấu trúc giống như mê cung của Chợ Namhang đã quyến rũ du khách bằng vẻ đẹp bí ẩn của nó. Giọng nói đặc sệt của phụ nữ bản địa Busan và hương thơm nồng nàn của các món ăn thấm đẫm hương vị đại dương đủ để thỏa mãn cả năm giác quan. Hơn nữa, chợ còn là nơi có nhiều loại trà truyền thống độc đáo. Nếu một barista nước ngoài nổi tiếng chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn họ sẽ khẳng định rằng Ca Phe Trung đích thực chỉ có ở Hàn Quốc chứ không phải Việt Nam. (Hàn ảo tưởng quá)

"PD Yoo, anh có biết tại sao lại có nhiều quán trà ở Chợ Namhang đến vậy không?"

"Liệu dân ở Busan có thích cà phê không?"

"Hmm, điều đó có thể xảy ra, nhưng có một lời giải thích hợp lý hơn. Trong chiến tranh Triều Tiên, những người tị nạn ở Busan thường gặp nhau tại Chợ Namhang sau khi băng qua Cầu Yeongdo. Vào thời điểm đó, đây từng là địa điểm gặp gỡ của người dân Hàn Quốc."

Đạo diễn Yoo nổi tiếng đã làm việc tại bộ phận kịch của đài phát thanh KBC trong bảy năm. Mặc dù chưa được coi là một chuyên gia dày dặn kinh nghiệm, nhưng kỹ năng của ông đã được mọi người công nhận và thậm chí một số đạo diễn kỳ cựu cũng ngưỡng mộ khả năng lập kế hoạch và chỉ đạo của ông. Để chứng minh cho tài năng của mình, các đạo diễn cấp trung thường cạnh tranh gay gắt để có được cơ hội làm việc với đạo diễn Yoo trong những ngày làm AD của họ.

"Biên kịch Choi, đã hơn năm mươi năm kể từ khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc. Tại sao vẫn còn nhiều quán trà ở đây? Không phải người dân Busan vẫn gặp nhau ở Chợ Namhang. Phần lớn khách du lịch ở đây đến thăm Taejongdae và đến ăn. Họ thậm chí không thèm nhìn cà phê, phải không?"

"Như thường lệ, PD. Yoo, anh thật nhạy bén. Các quán trà ở Chợ Namhang bán nhiều thứ hơn là chỉ bán cà phê. Họ giống như những bà mẹ luôn ủng hộ người dân Yeongdo."

"Những bà mẹ?"

"Quán trà là nơi đầu tiên mở cửa ở Chợ Namhang. Ngư dân và người làm công thường đến đây trước khi ra khơi. Họ ăn sáng ở đó và trà truyền thống giúp họ ấm bụng nó như một món tráng miệng. Vì vậy, không ngoa khi nói rằng các quán trà ở Chợ Namhang cung cấp bữa sáng cho tất cả các thuyền đánh cá neo đậu ở Yeongdo."

"Làm sao cô biết tất cả những điều này, Biên kịch Choi?"

"Tôi đến từ Yeongdo, và cha tôi là một ngư dân."

Choi Eunsuk là một biên kịch phim truyền hình với năm năm kinh nghiệm. Tuy nhiên, cô vẫn chưa có tác phẩm đầu tay thành công nào. Cho đến gần đây, cô làm trợ lý biên kịch cho một biên kịch nổi tiếng. Theo nghĩa này, PD Yoo và Choi Eunsuk có nhiều điểm chung. Cả hai đều hy vọng rằng dự án này sẽ đóng vai trò là bước ngoặt trong sự nghiệp của họ.

"Nhưng Biên kịch Choi, điều này liệu có ổn không khi chúng ta cùng tới đây khi ngày quay đầu tiên đã được quyết định ?"

Thông thường, biên kịch phim truyền hình là một công việc nhạy cảm về thời gian. Trừ khi đó là một chương trình được sản xuất trước, kịch bản có thể được kéo dài hoặc rút ngắn tùy thuộc vào phản ứng của khán giả và sức ảnh hưởng của đài truyền hình. Chưa kể, họ cũng phải điều chỉnh phân cảnh của từng nhân vật trong kịch bản. Không có gì ngạc nhiên khi kịch bản được coi là một phần truyền thống trong bộ phận phim truyền hình,

"Đây là tác phẩm đầu tay của tôi. Giống như lần đầu tiên sinh con vậy, là một người mẹ tôi không thể lười biếng. Hơn nữa, có những ánh nhìn không mấy tử tế đặt câu hỏi rằng liệu tôi có ra mắt quá sớm không. Nếu dự án này thất bại, sự nghiệp của tôi sự giảm đi một nửa."

"Tôi cảm thấy áp lực hơn khi cô nói điều đó. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không coi nhẹ điều này vì đây cũng là bước ngoặt của tôi. Tôi sẽ dốc hết sức mình cho dự án này."

"Có vẻ như anh có nhiều lo lắng cho người tuyên bố dốc hết sức mình. Anh đã lạc vào suy nghĩ khi kiểm tra tình hình tuyển diễn viên trên tàu ở đây, đúng không?"

Khi họ đi dạo qua chợ Namhang, PD Yoo gật đầu nhẹ.

"Thực ra, tôi hài lòng với tất cả các diễn viên chính."

"Vậy anh không hài lòng với các diễn viên phụ sao?"

"Không, tôi không hài lòng với diễn viên nhí. Kim Hajin, người đóng vai nhân vật chính thời trẻ. Tôi nghĩ tên cậu ấy là Kim Mintae. Cô cũng nên biết đến cậu ấy đấy biên kịch Choi. Cậu ấy là đứa trẻ đóng vai chính trong bộ phim The Age of Immortality, do biên kịch nổi tiếng Wang chấp bút."

"Chẳng phải đứa trẻ đó là một diễn viên khá giỏi sao? Tôi nhớ biên kịch Wang đã khen ngợi diễn xuất của cậu ấy nhiều lần sau khi xem chương trình phát sóng."

Đạo diễn Yoo liếm đôi môi khô của ông ấy.

"Trong số những người bạn cùng lứa, cậu ấy là một trong những diễn viên nhí giỏi. Nhưng tôi cảm thấy giọng của cậu ấy không phù hợp. Cảm giác như cậu ấy đang mặc quần áo không vừa. Cậu ấy được cho là sẽ khắc họa tuổi thơ khó khăn của một đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Busan, nhưng thật khó để một đứa trẻ đến từ Seoul thể hiện điều đó. Tôi có thể hiểu những hạn chế đó."

Đạo diễn Yoo nhớ lại buổi thử vai của diễn viên nhí Kim Mintae. Để phòng ngừa, họ đã chuẩn bị một con cá chết để cậu ấy tương tác. Tuy nhiên, cậu ấy không chỉ giật mình khi chạm vào con cá mà giọng nói vụng về của cậu ấy còn khiến màn trình diễn của cậu ấy tệ hơn. Vấn đề là không có lựa chọn nào khác. Các diễn viên nhí thử vai ở Seoul đều không phù hợp với vai diễn này. Vấn đề trở thành việc lựa chọn người diễn ít tệ hơn thay vì lựa chọn người tốt nhất.

Lúc đó.

"Này, anh kia! Người có khuôn mặt điển trai, sao không đến xem cá của chúng tôi? Cá thu hôm nay béo quá đến nỗi ngư dân nghĩ rằng họ đã bắt được cá mập! Tôi sẽ giảm giá hậu hĩnh cho anh!"

Có vẻ như vẫn chưa qua tuổi dậy thì, một giọng nói trẻ trung vang lên đầy mạnh mẽ giữa những hàng dài quầy cá ở Chợ Namhang. Phát âm và giọng nói chính xác đến nỗi giọng đặc sệt của các bà cô Busan nghe như nhạc nền cho tiếng sóng nhẹ nhàng. Bị cuốn hút, PD Yoo và Choi Eunsuk chạy nhanh về phía giọng nói đó.

"Thưa ông, hãy xem cá bơn của chúng tôi! Chúng ngon hơn những con cá mà ông ăn ở nhà hàng sushi. Nếu ông mua cá này cho bữa ăn hôm nay, bạn gái ông sẽ vô cùng sung sướng. Tôi cũng sẽ gói một vài con cá thu cỡ lớn cho ông. Đừng chỉ liếc qua chúng, hãy nhìn kỹ hơn. Ông cần phải xem xét kỹ để biết đó có phải là một mẻ cá ngon hay không!"

"Ôi trời, ngày kia tôi sẽ bước sang tuổi 40, nhưng làm sao tôi có thể cưỡng lại việc mua cá từ một người đáng yêu như con trai tôi?"

"Hahaha, bạn nghĩ tôi là bạn gái của bạn sao?! Nhóc con, nhóc thực sự biết cách kinh doanh"

Làm sao một người có thể quyến rũ một cách tự nhiên như vậy khi nói chuyện với một người đàn ông trung niên có chiếc bụng phệ? Một cậu bé trông cực kỳ trẻ, có lẽ là một học sinh trung học. Nhưng giọng nói của cậu lại rất mạnh mẽ. Những du khách đi ngang qua đều bị thu hút bởi những cử chỉ và giọng nói của cậu, trong khi những bà cô xung quanh thì nhìn chằm chằm với vẻ thích thú. Người phụ nữ bên cạnh cậu nhóc, có lẽ là mẹ cậu, trông có vẻ bối rối trước dòng người đang điên cuồng đổ xô đến quầy cá. Vào lúc đó, PD Yoo và Choi Eunsuk nhìn nhau giữa không trung.

Chúng ta tìm thấy rồi !