"Con trai, ăn nhiều vào"
Miếng cá thu nướng với lớp vỏ ngoài màu vàng nâu lấp lánh như những ánh nắng mặt trời phản chiếu trên biển. Mẹ tôi đang cẩn thận gỡ xương cá và đặt một miếng cá thu dày vào chén cơm của tôi. Gương mặt bà thanh thoát, không hề có dấu vết thời gian, là nét đẹp của người phụ nữ từng phải đương đầu với nghịch cảnh, mất chồng từ khi còn rất trẻ và đã tự mình mở một quầy bán cá ở chợ Namhang.
Khoảng khắc đó dường như quá quý giá để chỉ là cảnh tượng thoáng qua trước khi chết. Tôi muốn níu giữ nó mãi mãi. Đây chẳng phải là người mẹ đã dành cả cuộc đời cho tôi sao? Hình ảnh người mẹ trẻ của tôi trông đẹp và cao quý hơn bất kỳ nữ diễn viên nào tôi từng thấy
“Con trai con khóc à”
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi cố nuốt những giọt nước mắt đang trào dâng trong cổ họng và lắc đầu. Tôi thật là một đứa trẻ ngốc nghếch, khiến mẹ tôi lo lắng ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi này. Với một tiếng rên rỉ, tôi nhấc thìa lên và khẽ đưa miếng cá thu kèm cơm trắng mà mẹ đã chuẩn bị vào miệng
Nhưng, đây là cái gì?
Cảm giác này.
Khi cảm nhận được hương vị đậm đà và cảm giác ấm áp của hạt cơm trôi xuống cổ họng, hương vị sống động của nó dường như quá chân thực để có thể là ảo giác. Mặc dù đáng lẽ phải là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng nó lại vô cùng ngon, như thể tôi đang được quay về ngày xưa được ngồi ăn cùng mẹ. Đó là khoảng khắc đầy ý nghĩa
Hả?
Chỉ khi khung cảnh trong căn phòng dần hiện rõ. Giấy dán tường trong không gian chật hẹp, dường như chỉ đủ chỗ cho hai chúng tôi, đã cũ và phai màu với nấm mốc xuất hiện trên tường. Chiếc đèn treo trên trần nhà cũng đã được tháo ra một bóng để tiết kiệm điện. Rõ ràng đây chính là căn phòng nhỏ ở Yeongdo mà mẹ và tôi đã ở từ hồi trung học. Đây là bản sao hoàn hảo của căn phòng lúc đó.
"Mẹ ?"
Khuôn mặt bà rạng rỡ tràn đầy sức sống, bà âu yếm nhìn đứa con của mình. Dường như tôi có thể chạm vào bà nếu tôi đưa tay ra. Tôi lấy hết can đảm và đã làm như vậy, làn da của bà vẫn chưa bị ánh nắng mặt trời chiếu vào , một cảm giác rất thật. Mắt mẹ tôi mở to hơn bao giờ hết. Bà tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, khi thấy đứa con trai thường ngày cái kính của mình ngừng ăn và khóc khi đang nhẹ nhàng chạm vào mặt bà.
***
Tôi đã quay trở lại
Chuyện này xảy ra như thế nào, tôi không thể nói
Tôi chắc chắn rằng mình đã quyết định tự tử bằng cách treo cổ.
Nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình quay trở lại lúc 14 tuổi
Liệu cuộc sống trước đây chỉ là một cơn ác mộng?
Hay là một trò đùa của các vị thần?
Dù thế nào đi nữa, thì cũng sẽ ổn thôi. Việc tôi có thể quay trở lại để trải nghiệm những khoảnh khắc này giống như một phước lành vậy.
"Yeongguk, cùng đi chơi bóng đá sau giờ học nhé nhé !"
Một người bạn, tôi không biết tên và ngồi cạnh tôi trong lớp, nói chuyện với tôi như thể quen lắm. Việc tụ tập chơi bóng đá sau giờ học ở khu nông thôn này là điều được diễn ra hằng ngày như một lời hứa của những đứa trẻ.
"Tớ sẽ không chơi bóng đá từ hôm nay nữa"
"Cái gì cơ"
"Tớ phải học bài rồi"
Bạn tôi nhìn chằm chằm vào tôi như thể anh ấy muốn nói, bộ cậu đang hỏi nhảm gì vậy ? Nhưng tôi bỏ lại người bạn đang bối rối đằng sau mình và bước ta khỏi lớp học.
Sân trường, nơi dường như vô tận trong kí ức thời thơ ấu của tôi, là nơi mà tôi chơi bóng đá với bạn bè sau giờ học. Tôi đã tự nghi ngờ nhiều lần, tự hỏi liệu tất cả chỉ là một giấc mơ hay đây chỉ là một ảo ảnh thoáng qua trước khi tôi chết.
Nhưng những con người sôi động cùng với cái mùi tanh tanh của biển thoang thoảng trong mũi tôi không phải là giả. Sau vài ngày trôi qua, nỗi lo lắng của tôi dường như tan biến tựa thủy triều. Những kí ức về việc mất mẹ và những tháng ngày vô định dường như đã phai đi.
Liệu có phải người đang cho con một cơ hội khác không?
Tôi ngẩng đầu lên, hỏi vào bầu trời trong xanh không một hạt bụi. Câu trả lời từ người không xuất hiện, nhưng tôi cảm thấy sự im lặng là một lời xác nhận. Chẳng phải tôi đã có một cuộc đời thấy bại rồi sao? Chẳng phải tôi đã trải qua cái cảm giác lạnh lẽo khắc nghiệt của xã hội này tận trong xương tủy mình sao? Tôi không muốn mình phải hối tiếc nữa. Tôi thề sẽ không bỏ phí cơ hội thứ hai này. Tôi siết chặt tay, và bước chân tôi nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Vào lúc đó, một chú chim nhỏ vô danh cất cánh ngang trời dường như đáp lại sự quyết tâm của tôi bằng cách thay đổi hướng bay một cách ngoạn mục.
***
"Mẹ ơi !"
Tiếng kêu của những con mòng biển tràn ngập không khí. Những chiếc thuyền lắc lư quanh bến cảng, từng chiếc từng chiếc lần lượt cập bến. Chợ Namhang nằm ngay cạnh bờ sông, giống như bất kì khu chợ truyền thống nào, nó như một mê cung ngoằn ngoèo. Giọng nói đặc sệt của những người phụ nữ Busan và hương biển lan tỏa trong không gian. Những con cá tươi sống, như vừa mới từ đại dương bơi lên, được bày bán trong những chiếc hộp màu đỏ và đang vẫy đuôi.
"Mẹ !"
Mẹ tôi, người quản lý một quầy cá ở chợ Namhang, ngước lên nhìn tôi và đứng dậy trong sự ngạc nhiên
"Con trai, sao con lại ở đây?"
"Con đến để phụ mẹ làm việc"
"Cái gì ?"
Mẹ tôi mở to mắt ngạc nhiên. Suy cho cùng, tôi chưa từng đến Chợ Namhang lần nào. Chẳng phải tôi là đứa con trai thấy việc bán cá ở chợ là điều gì đó đáng xấu hổ hay sao? Mẹ tôi thậm chí còn dụi mắt bằng tay áo, tự hỏi rằng liệu mình có đang mơ hay không.
"Cùng kiểm tra xem cá có tươi không."
Tôi kiểm tra tình trạng của cá trong quầy hàng bằng con mắt được đào tạo bài bản. Cá bao gồm cá thu xanh đậm và cá đuôi xanh nhạt. Đây là những con sót lại sau khi những con tươi nhất đã được bán trong phiên đấu giá cá sống. Mẹ tôi đã mua chúng tại phiên đấu giá vào rạng sáng nay.
"Mẹ ơi, con sẽ sắp xếp cá lại một chút"
"Hả ?"
Trong kiếp trước khi tôi còn là một diễn viên nhỏ, diễn xuất không phải là thứ duy nhất giúp kiếm sống qua ngày. Tôi phải tìm những công việc khác để kiếm sống. Như người ta thường nói, những gì bạn học được thì cũng giống như ăn cắp vậy. Tôi đã thử lái xe và lao động chân tay, nhưng nghề phù hợp nhất với tôi là bán cá, công việc mà tôi đã học và quan sát từ khi còn nhỏ. Tôi đã bán rất nhiều cá, đi đi về về từ chợ đến siêu thị.
"Con trai, thế còn những cá thu và cá thu vạch này thì sao ?"
Mẹ tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm trong việc kinh doanh quầy cá. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì bà ấy là người trẻ nhất trong số những người phụ nữ bán cá ở cái chợ Busan này. Những nỗ lực chào hàng của mẹ tôi đã bị lấn át bởi chất giọng thô lỗ của người phụ nữ Busan. Bằng chứng là gian hàng bán cá của bà thu hút ruồi nhiều hơn là thu hút ánh mắt của khách hàng.
Thở dài.
Tôi hít một hơi thật sâu và tập trung hơi dồn vào bụng dưới như thể đang tập thở sâu. Trong việc bán hàng, yếu tố quan trọng nhất là giọng nói và phát âm. Hơn nữa, tôi mới chỉ 14 tuổi. Tôi cần phải hít thở sâu hơn, và chỉ trong vài giây miệng tôi há ra như thể đang bóp cò súng
"Nào, nào tới đây ! Ở đây chúng tôi có bán cá thu rất ngon với giá cả phải chăng! Chúng tôi còn có cá hố và cá thu vạch, vì vậy đừng chỉ đi ngang qua, hãy tới ghé thăm trước khi đi !"
Giọng tôi vang lên nghe như tiếng đạn đại bác, khiến mắt mẹ tôi mở tròn mắt vì ngạc nhiên. Nhưng chỉ thế là chưa đủ. Tôi cần phải có một tuyệt chiêu để cạnh tranh với những người phụ nữ Busan dày dặn kinh nghiệm đã buôn bán lâu năm ở chợ Namhang.
"Chị ơi ! Tối nay ăn cá thu nhé? Chị xem thử nhé. Cá thu rất được các bạn trai ưa chuộng đấy ạ !"
Một người phụ nữ trung niên đi ngang qua nhìn tôi với đôi mắt mở to tò mò. Tôi đã đi được nửa chặng đường đến thành công. Tôi cảm thấy cơ hội đang đến gần và tập trung dồn hết sức vào giọng nói của mình.
"Cá thu mùa xuân thơm ngon đến mức ngay cả những ông chồng bỏ nhà ra đi cũng phải quay lại sau khi ngửi thấy mùi của nó !"
"Ôi trời, nhìn anh chàng trẻ tuổi này kìa. Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi? Thật táo bạo."
"Các quý cô, đừng chỉ đi ngang qua, hãy ghé lại đây! Tôi sẽ phục vụ cho mọi người thật chu đáo !"
Khách du lịch và các quý cô lần lượt đến cửa hàng cá. Tôi đã nắm bắt cơ hội này và đưa ra những lời chào hàng ngày càng hăng hơn, khiến mọi người phải dừng lại như thể họ đang tham gia vào một buổi biểu diễn trực tiếp.
"Ồ, một quý cô xinh đẹp đẹp, tôi sẽ cho thêm một vài con cá hố. Nhưng nếu để bà chủ tôi phát hiện ra, tôi sẽ gặp rắc rối đấy. Nên hãy giữ bí mật !"
Ngay cả những người phụ nữ Busan bán cá xung quanh chúng tôi cũng dừng các lời chào hàng điên và nhìn tôi chăm chú. Kết quả là, cá hố, cá vạch tại quầy hàng hải sản đã bán hết rất nhanh chóng
Tối hôm đó, mẹ tôi đã có thể dọn dẹp quầy cá sớm hơn bình thường. Mặc dù bà phản đối, nhưng tôi vẫn quyết định giúp đỡ mẹ và các người phụ nữ khác gần đó dọn dẹp quầy của họ. Có lẽ vì thế mà tôi dường như đã trở thành một người nổi tiếng ở Chợ Namhang chỉ trong một ngày. Người bán trái cây thậm chí còn mời chúng tôi một ít dâu tây còn lại, và khen ngợi khả năng của tôi.
"Con trai, con không cần phải giúp mẹ như thế này"
Mẹ tôi có vẻ tự hào và xúc động khi con trai bà bán cá bằng đôi tay nhanh nhẹn. Trên đường về nhà, đôi mắt bà tràn ngập vô vàn cung bậc cảm xúc.
"Không sao đâu mẹ, con thích làm thế mà"
"Con trai, tối nay chúng ta ăn món thịt ba chỉ heo mà con yêu thích nhất nhé?"
"Mẹ, con thích ăn cá thu nhất. Hãy nấu cá thu cho bữa tối nhé."
Mẹ muốn chuẩn bị bữa tối, nhưng mẹ không thể tự mình làm được, vì biết rằng việc cho con trai ăn no là niềm vui giản đơn của mẹ (khúc này không biết dịch sao cho mượt). Sau một bữa tối vui vẻ trong căn phòng nhỏ của chúng tôi, nơi mà cảm giác ấm áp có thể lấp đầy cả không gian nếu tôi nằm xuống, tôi đặt đồ dùng học tập của mình lên chiếc bàn nhỏ.
"Con trai, con chuẩn bị học hả"
Mẹ tôi mở to mắt nhìn tôi. Điều này rất khác so với hành vi thường ngày của tôi. Bà có vẻ bối rối trước sự trưởng thành nhanh chóng của con trai mình. Tôi đã sẵn sàng học cả ngày cả đêm. Mắt mẹ tôi đỏ hoe khi nhớ lại những năm tháng đã qua, những kí ức chợt ùa về. Chắc hẳn bà đã phải vất vả khi mất chồng và phải nuôi con trai một mình khi còn trẻ. Căn phòng nhỏ mà chúng tôi đã có được sau khi chuyển từ nhà trọ này sang nhà trọ khác. Tiền kiếm được từ quầy cá ở Chợ Namhang không đủ, nhưng hôm nay với sự giúp đỡ của tôi, mẹ và tôi đã có thể bán hết số cá đó lần đầu tiên. Tôi nhẹ nhàng nắm chặt tay mẹ và không quên ôm lấy bà.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ, tôi tự nhủ trong lòng mình rằng
"Tôi sẽ sống một cuộc đời để không phải hối tiếc."