Giang Thư Tú đã quen với việc đi đường tắt bằng cách dựa dẫm vào các mối quan hệ, lại sống những ngày tháng nhàn hạ sung sướng trong vài năm nên không chịu được khổ cực, chưa đầy nửa năm đã chứng nào tật nấy.
Mẹ tôi đã lường trước được điều này nên đã giữ lại 2/3 số tiền chia cho cô ta, tìm một người giúp việc để hỗ trợ chăm sóc cháu, những việc khác thì mặc kệ cô ta.
Giang Thư Tú ăn chơi trác táng, tiêu hết số tiền trong tay, trở nên túng quẫn.
Cô ta đã xin xỏ ba mẹ, nhưng họ đều không để ý đến cô ta.
Họ đưa ra yêu cầu, hoặc là sống cuộc sống kham khổ cùng họ, cùng nhau nuôi con, hoặc là tự mình ra ngoài kiếm sống, đừng đến trước mặt họ làm chướng mắt.
Giang Thư Tú bất lực, cô ta đành chọn cách tự mình ra ngoài sống.
Lúc này, đã bốn năm trôi qua, ảnh hưởng của thuốc chuyển đổi giới tính thai nhi đối với cô ta đã giảm đến mức thấp nhất.
Bản thân cô ta thì không chịu cố gắng, những người gặp được cũng ngày càng tệ.
Nhà họ Triệu bị ảnh hưởng, việc kinh doanh sa sút, quy mô bị thu hẹp, nhưng dù sao lạc đà gầy cũng to hơn ngựa, cũng không đến nỗi phá sản.
Nhưng họ vô cùng nhẫn tâm, không hề quan tâm đến con cái.
Sau khi ly hôn, họ chưa từng đến thăm con bé, ngay cả việc chu cấp cũng không nhiệt tình.
Bỏ qua chuyện của Giang Thư Tú, giờ nói đến tôi.
Vài năm trôi qua, tôi vẫn chưa kết hôn, nhưng cuộc sống rất tốt.
Tôi đã nghỉ việc ở công ty lớn, đến một thành phố du lịch, lợi dụng các mối quan hệ trước đây, mở một vài homestay.
Công việc kinh doanh thuận lợi, tôi sống một cuộc sống rất thư thái, nhàn nhã.