Giang Thư Tú từ chối nên mẹ chỉ có thể tự mình đưa đứa bé đi.

Sau khi hồi phục sau ca phẫu thuật, bé vẫn chưa thích nghi được và thường xuyên đứng tiểu.

Giang Thư Tú nhìn thấy liền đánh nó: "Trước tao kêu mày đứng, mày không chịu đứng. Hiện tại tao yêu cầu mày ngồi xổm, mày lại từ chối. Mày nhất định phải chống lại tao đúng không? Mày sinh ra là để trả thù tao!”

Ngày nay, thông tin rất phát triển, đứa trẻ mới hơn hai tuổi không biết đã xem được những gì trên mạng, trong lúc im lặng bỗng nhiên bùng nổ: "Vậy thì mẹ có thể không sinh con ra mà! Nếu được lựa chọn, con cũng chẳng muốn được sinh ra từ bụng mẹ."

Giang Thư Tú trợn tròn mắt, đưa tay bóp cổ đứa bé: "Sao mày có thể nói như vậy, tao đã phải chịu bao nhiêu đau khổ vì mày, suýt mới sinh được mày, sao mày lại không biết ơn..."

"A, hu hu hu, đau, đau, đau!"

Mẹ tôi bước tới, tát Giang Thư Tú một cái, vẻ mặt đau xót: "Mày chấp nhặt với một đứa trẻ làm gì! Nó nói sai à? Chuyện của người lớn là chuyện của người lớn, sao mày lại đổ hết trách nhiệm lên đầu một đứa trẻ con như vậy? Trẻ con thì có tội tình gì chứ?"

Giang Thư Tú cười lạnh: "Phải, nó nói đúng đấy. Tôi có trách nhiệm, mọi người cũng đều có trách nhiệm!"

"Chúng ta, chúng ta thì có trách nhiệm gì chứ?"

"Mẹ còn nói con trốn tránh trách nhiệm, chẳng phải con học theo mẹ đấy sao? Nếu như hồi nhỏ, khi con nói lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng, không chịu làm bài tập, mẹ mà chịu khó dạy dỗ con thì tốt rồi.”

“Chị gái học giỏi, con học kém, mẹ không an ủi con thì tốt rồi. Chính mẹ đã tin vào cái thuyết 'học hành vô dụng', kéo con xuống vũng bùn."

Mẹ tôi nghẹn lời, bà không ngờ Giang Thư Tú lại nghĩ như vậy.

Ba tôi thì không bị Giang Thư Tú lừa gạt, ông cười lạnh: "Giang Thư Tú, mày còn là con người không vậy? Trách móc ba mẹ, ngược đãi con cái, mày đúng là một kẻ thất bại toàn tập."

"Chẳng phải là các người dạy tôi như vậy sao? Các người còn chẳng bằng mặc kệ tôi, giống như chị ấy, có khi tôi còn có thể thành công như chị ấy."